Lạc Hồng Thần Chủ
Chương 117 THU PHỤC DỊ HỎA Mới
#LHTC#VP:
Nghe được câu trả lời đầy tự tin vọng ra từ căn phòng số 69, lão già đứng trên đài cao khẽ nheo mắt lại, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu lớp màn cấm chế mờ ảo để nhìn rõ chân dung kẻ vừa lên tiếng. Mặc dù trong lòng lão đã có chút dao động vì sự quả quyết trong giọng nói của đối phương, nhưng thân là người từng trải, lão vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, chậm rãi vuốt chòm râu bạc phơ rồi nói vọng lên với âm điệu trầm ổn:
- Khẩu thuyết vô bằng, lời nói gió bay, lão hủ không thể chỉ dựa vào một câu nói suông của các hạ mà giao ra bảo vật trân quý được, quy tắc giao dịch xưa nay vẫn luôn cần bằng chứng xác thực.
Không để lão già và đám đông bên dưới phải chờ đợi lâu, giọng nói của Minh Long lại một lần nữa vang lên, lần này mang theo sự thẳng thắn, chân thành nhưng vẫn giữ đúng lễ nghi của một vãn bối đối với bậc tiền bối:
- Tiền bối nói chí phải, là vãn bối đã sơ suất. Vãn bối xin thú thật, hiện tại bản thân ta chưa quy tụ đủ năm loại thuộc tính như người yêu cầu, nhưng cơ thể và công pháp ta tu luyện quả thực có thể dung nạp đa hệ mà không gây ra sự bài xích. Hiện giờ, ta đang sở hữu và làm chủ hai loại thuộc tính khác nhau là Phong và Lôi.
Lời vừa dứt, toàn trường như bị ném vào một hòn đá tảng, dậy lên những cơn sóng kinh ngạc dữ dội. Những tiếng hít khí lạnh vang lên khắp nơi, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn về phía căn phòng số 69 với vẻ không thể tin nổi:
- Cái gì?
- Phong và Lôi sao?
- Đó đều là hai loại biến dị thuộc tính cực kỳ hiếm gặp và có sức công phá xếp vào hàng mạnh mẽ nhất trong các loại thuộc tính!
Một tu sĩ già nua thốt lên, giọng run rẩy:
- Kẻ này rốt cuộc là ai? Đến từ thế lực khủng bố nào mà có thể song tu hai loại biến dị thuộc tính này? Thông thường một người mang lôi căn đã là thiên tài trăm năm có một, kẻ này lại còn kiêm cả Phong hệ, điều này quả thực là không tưởng!
Lão già trên đài nghe đến hai chữ "Phong" và "Lôi" thì đôi tay đang vuốt râu bỗng khựng lại, ánh mắt thoáng qua một tia tinh quang, miệng lẩm bẩm nhỏ chỉ đủ mình nghe thấy:
- Không lẽ... chủ nhân nói đúng, người mang mệnh cách đó thực sự đã xuất hiện?
Tuy nhiên, lão vẫn chưa vội tin ngay, ánh mắt vẫn chứa đầy sự thận trọng và mong chờ, lão muốn tận mắt chứng kiến năng lực thực sự của người này trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Minh Long dường như cũng đoán được sự nghi ngại của lão giả và mọi người xung quanh, hắn trầm giọng hỏi một cách lịch sự và khiêm tốn:
- Vậy xin hỏi tiền bối, các hạ muốn ta chứng minh năng lực này như thế nào đây để vừa lòng mọi người mà không ảnh hưởng đến quy tắc của hội đấu giá?
Thấy không khí có phần căng thẳng và bế tắc, Bách Thiều lúc này mới uyển chuyển bước lên phía trước, tà váy đỏ thẫm khẽ lay động, nàng nở một nụ cười chuyên nghiệp nhưng đầy uy quyền để phá tan sự im lặng:
- Nếu vị khách quan ở phòng 69 không muốn lộ diện danh tính trước đám đông, Bách Bảo Các chúng tôi có thể đứng ra làm trung gian đảm bảo cho ngài.
Nói rồi, nàng phất tay ra hiệu cho thuộc hạ, giọng nói lảnh lót vang lên đầy quyết đoán:
- Người đâu, lên kho bảo mật lấy hai tấm Lưu Linh Bài mang lên phòng số 69 cho vị khách quan này.
Chỉ một lát sau, một nữ tỳ cung kính bưng khay gấm đi lên, nhẹ nhàng gõ cửa và tiến vào phòng Minh Long. Nhìn hai tấm lệnh bài đen tuyền, tỏa ra hàn khí nhè nhẹ nằm trên khay, Minh Long khẽ gật đầu hiểu ý.
Hắn hít sâu một hơi, vận chuyển linh lực trong cơ thể, đan điền lập tức xoay chuyển. Hai tay hắn đặt nhẹ lên hai tấm lệnh bài, tâm ý khẽ động, lập tức điều động hai luồng linh lực riêng biệt từ đan điền rót vào trong đó, một bên là phong bạo cuồng nộ, một bên là lôi đình uy nghiêm. Sau khi nữ tỳ mang hai tấm lệnh bài đã được nạp đầy linh lực quay trở lại đài đấu giá và dâng lên, Bách Thiều cẩn thận cầm lấy chúng, giơ cao trước mặt lão già và toàn thể quan khách để mọi người cùng chứng kiến. Nàng vận một chút kình lực vào đầu ngón tay, bóp nhẹ vào lớp vỏ phong ấn mỏng manh bên ngoài lệnh bài.
"Oanh! Oanh!"
Khoảnh khắc phong ấn bị phá vỡ, hai luồng linh lực bị nén chặt bên trong cuồn cuộn tức thì phóng thích ra bên ngoài, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng. Một tấm lệnh bài bùng nổ tiếng gió rít gào sắc lẹm, tạo thành những lưỡi đao vô hình cắt nát không khí xung quanh, khiến không gian vặn vẹo. Tấm còn lại nổ vang tiếng sấm rền như thiên phạt, những tia lôi quang ngoằn ngoèo to bằng ngón tay phóng ra xối xả, mang theo uy áp hủy diệt của thiên lôi khiến da đầu ai nấy đều tê dại.
Hai luồng sức mạnh tuy khác biệt hoàn toàn nhưng lại cực kỳ tinh thuần, hòa quyện bên cạnh nhau mà không hề bài xích, chứng tỏ người thi triển có độ tương thích tuyệt đối và khả năng kiểm soát hoàn hảo đến mức thượng thừa với cả hai hệ.
Toàn trường một lần nữa kinh hô, sự tò mò về thân phận người trong phòng 69 đã lên đến đỉnh điểm, vượt qua mọi sự tưởng tượng ban đầu. Ai nấy đều rướn cổ lên nhìn, cố gắng suy đoán xem vị đại nhân vật nào đang ẩn mình trên đó mà lại sở hữu thiên tư khủng khiếp nhường này. Cùng lúc này, tại không gian u tối của căn phòng số 20, thần bí nhân không còn giữ được vẻ bình thản, ngạo nghễ nữa mà đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt rực sáng như đuốc nhìn chằm chằm xuống hai luồng năng lượng đang tàn phá không khí dưới đài đấu giá. Hắn siết chặt nắm tay đến mức khớp xương kêu răng rắc, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn:
- Quả nhiên! Lời sư phụ nói trước giờ không sai, người mang mệnh cách đó thực sự tồn tại. Hai hệ biến dị Phong Lôi... hừ, thú vị lắm. Nếu như kẻ này có thể tiếp tục luyện hóa thành công Bát Hoang Phá Diệt Diễm kia nữa, thì phán đoán của ta về thân phận y càng thêm phần chắc chắn, kế hoạch lớn của chúng ta cuối cùng cũng có hy vọng rồi.
Lão già đứng trên đài cao khẽ nhíu đôi lông mày bạc trắng lại, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn về phía căn phòng số 69 như muốn tìm kiếm một chút do dự nào đó từ đối phương, nhưng đáp lại lão chỉ là sự tĩnh lặng đến lạ thường. Lão hắng giọng, vận linh lực đưa âm thanh vọng lên rõ mồn một:
- Người trẻ tuổi, Phong Lôi tuy mạnh và hiếm, quả thực là tư chất hơn người, nhưng điều kiện tiên quyết của lão hủ là năng lực dung nạp ngũ hệ tương sinh. Ngươi hiện tại mới chỉ có được hai, lấy gì đảm bảo cơ thể ngươi chịu được sự bá đạo, hủy diệt của Bát Hoang Phá Diệt Diễm? Lỡ như ngươi chết, Dị Hỏa của lão cũng bị cắn trả mà tổn hại nguyên khí, cái giá này e là không thỏa đáng.
Minh Long nghe vậy thì không hề nao núng, hắn biết rõ đây là cơ hội duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ và đoạt lấy tạo hóa, bèn trầm giọng đáp lại đầy quyết đoán:
- Nếu tiền bối đã không tin tưởng vào năng lực của ta, vậy chi bằng để vãn bối trực tiếp luyện hóa Dị Hỏa ngay tại đây. Nếu thành công, Dị Hỏa đường đường chính chính thuộc về ta. Còn nếu thất bại, cái mạng này coi như đền tội vì đã làm mất thời gian của ngài, tiền bối thấy sao?
Lời vừa dứt, toàn trường như ong vỡ tổ, tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi như sóng dậy. Ai nấy đều trợn mắt há mồm cho rằng kẻ này điên thật rồi. Luyện hóa Dị Hỏa là chuyện trọng đại, cần chuẩn bị hàng năm trời, tắm thuốc, dùng đan dược hộ thể cao cấp, lại cần trưởng bối hộ pháp, vậy mà hắn định nuốt sống nó ngay tại chỗ sao? Đây rõ ràng là hành vi tìm chết không biết lượng sức.
Lão già bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào hướng phòng Minh Long một hồi lâu, suy tính thiệt hơn rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Dù sao nếu thất bại thì người chịu thiệt mạng cũng chỉ là tên tiểu tử ngông cuồng kia, Dị Hỏa sẽ tự động thoát ra mà thôi.
Thấy lão giả chấp thuận, Bách Thiều liền đích thân bưng khay gấm chứa quả cầu phong ấn lên phòng số 69. Ánh mắt nàng nhìn bóng lưng Minh Long có chút lo lắng, môi mấp máy muốn khuyên can nhưng lại thôi, thay vào đó là sự nể phục trước sự liều lĩnh này. Sau khi trao Dị Hỏa, nàng lùi ra ngoài và đích thân thi triển một tầng kết giới phòng ngự kiên cố bậc nhất của Bách Bảo Các bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, đảm bảo tuyệt đối không ai quấy rầy cũng như ngăn chặn dư chấn thoát ra ngoài làm hại quan khách.
Cánh cửa vừa khép lại, không gian trong phòng trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. Minh Long cẩn thận nâng quả cầu phong ấn lên, xuyên qua lớp màng mỏng manh, hắn có thể thấy rõ ngọn lửa màu đỏ thẫm đang cuộn trào bên trong như một con mãnh thú bị giam cầm lâu ngày, liên tục húc vào thành phong ấn.
Vừa nhìn thấy nó, Ngọc Nhi đang lơ lửng bên cạnh cũng không kìm được mà thốt lên đầy cảm thán, khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ nghiêm trọng:
- Quả không hổ danh là Bát Hoang Phá Diệt Diễm, chỉ nhìn qua phong ấn thôi cũng đủ cảm nhận được khí tức hủy diệt kinh người, loại sức mạnh này nếu bùng nổ e là cả cái tòa lầu này sẽ thành tro bụi trong nháy mắt.
Nàng quay sang nhìn Minh Long với ánh mắt lo lắng, giọng nói trầm xuống đầy vẻ cảnh báo:
- Minh Long, ngươi phải hết sức thận trọng. Thứ này đã sinh ra linh trí sơ khai, nó cực kỳ hung hãn và kiêu ngạo, tuyệt đối không dễ dàng khuất phục đâu. Sơ sẩy một chút là hồn phi phách tán, thân xác tiêu vong đấy.
Minh Long gật đầu tán đồng, mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt hắn lại rực lên ngọn lửa quyết tâm:
- Ta biết, nhưng đã leo lên lưng cọp thì không xuống được nữa rồi.
Trái ngược với sự lo lắng của lý trí, đan điền của Minh Long lúc này lại đang rung lên bần bật. Một cảm giác khao khát mãnh liệt dâng trào từ sâu thẳm bên trong, nó điên cuồng hò reo như một kẻ đói khát nhìn thấy sơn hào hải vị, thúc giục hắn mau chóng nuốt lấy ngọn lửa kia để lấp đầy khoảng trống.
Hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, Minh Long vận khí toàn thân, dồn sức vào lòng bàn tay rồi quyết đoán bóp nát lớp vỏ phong ấn.
"Oanh!"
Ngay khi phong ấn vỡ tan, ngọn lửa đỏ thẫm hung tàn lập tức bùng lên dữ dội. Nhiệt độ trong phòng tăng vọt đến mức không khí bị đốt cháy xèo xèo, bàn ghế gỗ xung quanh bắt đầu bốc khói đen nghịt. Bát Hoang Phá Diệt Diễm dường như cảm nhận được nguy cơ từ sự thèm khát nơi đan điền của Minh Long, nó rít lên một tiếng chói tai, không những không chịu khuất phục mà còn lao thẳng vào mi tâm hắn với ý đồ thiêu rụi kẻ dám có ý đồ xấu với mình.
Minh Long cắn răng, mở rộng kinh mạch đón nhận sự xâm nhập tàn bạo đó.
- ÁAAAA!!!
Một tiếng hét đau đớn xé lòng không kìm nén được thoát ra khỏi cổ họng Minh Long. Ngay khi Dị Hỏa chui vào cơ thể, cảm giác như có dòng dung nham nóng chảy hàng ngàn độ đang đổ trực tiếp vào huyết quản. Lục phủ ngũ tạng hắn như bị nung đỏ trên chảo lửa.
Da thịt toàn thân hắn bắt đầu đỏ rực lên như tôm luộc, rồi nhanh chóng chuyển sang màu tím đen, từng mảng da nứt toác ra, máu tươi vừa rỉ ra chưa kịp chảy xuống đã bị nhiệt độ khủng khiếp làm cho bốc hơi thành những làn khói đỏ lòm. Mùi thịt cháy khét lẹt nồng nặc tỏa ra khắp căn phòng. Kinh mạch của hắn căng phồng lên như những con giun đất vặn vẹo dưới lớp da, liên tục bị đốt cháy rồi lại được Khởi Linh Phong trong cơ thể không ngừng tái tạo, tạo nên một vòng tuần hoàn đau đớn sống không bằng chết.
Không chút chậm trễ, Minh Long nén cơn đau như muốn xé nát linh hồn, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng để vận chuyển công pháp chủ đạo. Trong tâm trí hỗn loạn và mờ mịt, hắn bắt đầu ngâm tụng khẩu quyết tầng thứ nhất của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh:
- "Khai Thiên - Lập Địa."
Những ký tự cổ xưa mang đậm hơi thở hồng hoang bắt đầu hiện lên, tỏa ra ánh kim quang rực rỡ xoay chuyển xung quanh thần thức hải, tạo thành một luồng uy áp vô hình trấn áp xuống đan điền đang hỗn loạn. Bát Hoang Phá Diệt Diễm cảm nhận được sự đe dọa từ bộ cổ kinh này liền điên cuồng phản kháng.
Nó giãy giụa, phóng thích nhiệt lượng hủy diệt khủng khiếp hơn gấp bội hòng phá vỡ sự kìm kẹp, quyết tâm đồng quy vu tận với vật chủ.
Cơ thể Minh Long lúc này đã không còn ra hình người, toàn thân cháy đen, hơi thở thoi thóp như ngọn đèn trước gió. Nhưng đúng lúc ngọn lửa định thừa cơ cắn nát tâm mạch và phá hủy đan điền của hắn, từ nơi sâu thẳm nhất, nơi giao thoa của các luồng linh lực, một tiếng gầm vang lên chấn động cả hư không.
"NGAOOOO!!!"
Tiếng ngâm vang vọng!
Không phải là tiếng thú gầm thông thường, mà là thanh âm uy nghiêm, bá đạo của một sinh vật thời thượng cổ thức tỉnh sau giấc ngủ vạn niên. Tiếng gầm mang theo uy áp của bậc đế vương tối cao, chấn động cả tâm can, khiến cho không gian trong đan điền như muốn sụp đổ. Một bóng hình mờ ảo hiện lên, cuộn mình bao quanh lấy đan điền Minh Long.
Uy lực của tiếng ngâm cộng hưởng hoàn hảo với sức mạnh trấn áp của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh tạo thành một gọng kìm thiên la địa võng, giáng xuống đầu ngọn lửa hung hăng.
Trước sức mạnh tuyệt đối và sự áp chế về đẳng cấp này, Bát Hoang Phá Diệt Diễm run rẩy dữ dội. Sự kiêu ngạo và hung tàn của nó bị bóp nát trong nháy mắt, nó dần co cụm lại, bị cưỡng ép phải quy phục, tiếng rít gào chuyển thành tiếng nức nở cam chịu. Từng chút một, ngọn lửa bị tách ra và hòa nhập vào dòng chảy linh lực, dần dần ngoan ngoãn tạo thành thế chân vạc vững chãi cùng với Phong và Lôi.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự giằng co khốc liệt bên trong cơ thể cháy đen ấy. Một ngày... hai ngày... rồi đến ngày thứ ba.
Không khí bên ngoài sảnh đấu giá vẫn căng thẳng tột độ, hàng ngàn tu sĩ nín thở chờ đợi kết quả của canh bạc sinh tử này, không ai dám rời đi nửa bước.
Đột nhiên, lớp kết giới kiên cố do Bách Thiều dựng lên rung chuyển dữ dội rồi nứt ra một khe hở nhỏ. Từ khe hở đó, một luồng khí tức nóng rực nhưng vô cùng thuần khiết và ổn định lan tỏa ra khắp toàn trường, khiến ai nấy đều cảm thấy linh hồn rung động, kính sợ.
Bách Thiều đứng gần đó nhất, đôi mắt phượng mở to đầy kinh diễm, nàng đưa tay che miệng, không thể tin được kẻ bên trong lại thực sự làm được điều nghịch thiên này chỉ trong ba ngày ngắn ngủi. Toàn trường ồ lên kinh hãi, những ánh mắt nghi ngờ ban đầu giờ thay bằng sự khiếp sợ tột cùng.
Trong căn phòng số 20, thần bí nhân lúc này không giữ được sự bình thản nữa. Hắn đứng bật dậy làm đổ cả ly trà trên bàn, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm về phía phòng 69 với vẻ kinh hãi xen lẫn hoài nghi cực độ, miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào... Hắn làm được thật sao? Lại còn là ba ngày?
Còn ở dưới sảnh, lão già bí ẩn khẽ rùng mình, cảm nhận được mối liên kết tâm linh giữa mình và Dị Hỏa đã hoàn toàn đứt đoạn. Thay vì tức giận hay kinh ngạc như những người khác, khóe miệng lão lại từ từ nhếch lên một nụ cười quỷ dị đến rợn người. Ánh mắt lão lóe lên tia nhìn tham lam và tàn độc như kẻ thợ săn vừa thấy con thú sập bẫy, lão khẽ thì thầm bằng cái giọng khàn đặc:
- Tốt lắm... Chúc mừng ngươi, con mồi của ta.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 10:
- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND
- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND
+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND
- 9/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 100. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:
https://youtube.com/playlist?list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!