Lạc Hồng Thần Chủ
Chương 115 BÁT HOANG PHÁ DIỆT DIỄM Mới
#LHTC#VP:
Bên trong căn phòng riêng số 69, Minh Long đang ngả người trên chiếc ghế bành bọc da thú êm ái, hai mắt lười biếng nhìn xuống sân khấu bên dưới. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy sống mũi mình ngưa ngứa một cách kỳ lạ:
- Hơ... hơ... hơ...
Hắn vội đưa tay lên che miệng, cố gắng kìm lại, nhưng cơn ngứa ập đến quá bất ngờ:
- HẮT XÌIIII!
Minh Long hắt xì liên tục ba bốn lần, đến mức hai mắt ửng đỏ, chảy cả nước mắt.
Ngay lập tức, giọng nói của Ngọc Nhi vang lên trong thức hải, mang theo một sự kỳ quái và vài phần chế nhạo:
- Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi là một tu sĩ, thân thể đã sớm thoát ly phàm tục, gột rửa bụi trần, mà cũng mắc bệnh cảm mạo của phàm nhân à?
Minh Long vất vả lắm mới dừng lại được, vội vàng đưa tay lên xoa xoa cái mũi đang đỏ ửng của mình. Hắn cũng cảm thấy có chút mất mặt, lắc đầu, gượng gạo bào chữa:
- Chịu. Ta cũng không biết. Chắc là do không khí ở đây vừa khô, lại vừa có mùi hương liệu nồng quá. Khó chịu thật.
- Hừ. - Ngọc Nhi chép miệng một cái, giọng đầy vẻ phán xét:
- Bớt suy nghĩ vớ vẩn đi. Tập trung vào sảnh đấu giá kia kìa. Lơ là một chút là mất đồ tốt đấy.
Lời nhắc nhở của Ngọc Nhi không hề thừa.
Thực tế, đã hai ngày trôi qua kể từ khi Minh Long có được món hời lớn là Thanh Linh Thạch Tuỷ. Trong hai ngày đó, Đấu Giá Hội không hề có dấu hiệu giảm nhiệt, mà trái lại, càng lúc càng trở nên điên cuồng. Bách Bảo Các liên tục đưa ra những vật phẩm khiến người ta phải đỏ mắt.
Rất nhiều món đồ, bảo vật, kỳ trân dị bảo... đã được Bách Bảo Các đem ra đấu giá. Nào là đan dược Ngũ cấp tăng tu vi, nào là tài liệu luyện khí hiếm thấy, thậm chí là cả một bộ công pháp Ngũ cấp thượng phẩm.
Minh Long, ngồi trên này, không ít lần đã phải chảy nước miếng khi nhìn thấy chúng. Hắn là một kẻ nghèo mới phất, trong tay chỉ còn 9 vạn 5 ngàn linh thạch thượng phẩm, nhìn thấy bảo vật mà không thể mua, cảm giác đó giống như một tên ăn mày bị ném vào giữa một bữa tiệc hoàng gia, vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, lần nào hắn suýt chút nữa không kìm được mà định hô giá, Ngọc Nhi cũng liên tục lắc đầu và nhắc nhở chưa đến lúc. Nàng nói, những thứ này đều là hàng đại trà, dù tốt nhưng không phải là thứ độc nhất:
- Linh thạch của ngươi có hạn, phải dùng cho món đồ xứng đáng nhất ở cuối cùng!
Bị Ngọc Nhi quản thúc tài chính một cách nghiêm ngặt như vậy, Minh Long đành phải thu liễm lại ý định, kiên nhẫn chờ đợi, hóa thân thành một người xem đúng nghĩa.
Bầu không khí đấu giá lúc này đang vô cùng sôi động và náo nhiệt. Tiếng hô giá từ các phòng riêng và cả sảnh lớn bên dưới vang lên gần như không ngớt. Minh Long lại chăm chú quan sát sảnh đấu giá phía dưới.
Lúc này, Bách Thiều, với nụ cười rạng rỡ, đang đứng trên sân khấu. Nàng vừa giới thiệu xong vật phẩm đấu giá mới. Đó là một binh khí dạng trường đao, đang được đặt trang trọng trên một giá đỡ bằng lụa đỏ. Thân đao đen tuyền, hẹp, nhưng lưỡi đao lại ánh lên một màu đỏ sậm như máu, trông cực kỳ bắt mắt và tà dị.
Quan trọng nhất, nó đang tỏa ra một luồng uy thế sắc bén, không chút che giấu, của một kiện Ngũ cấp cực phẩm binh khí. Có thể nói, đây là một tuyệt hảo hung khí, đã từng chém qua vô số sinh linh.
- Huyết Sát Đao, Ngũ cấp cực phẩm. - Bách Thiều cất giọng lanh lảnh:
- Một kiệt tác của một vị Luyện khí sư, được rèn từ Huyết Tinh Thiết trong lòng núi lửa, đã từng chém qua ngàn yêu thú. Giá khởi điểm, 8000 linh thạch thượng phẩm!
Minh Long nhìn thanh đao, rồi lại liếc nhìn đám đông đang sôi sục bên dưới. Hắn lẩm bẩm trong đầu:
- Những món đồ phẩm cấp thế này, mấy kẻ tán tu ở sảnh dưới kia căn bản là không có cửa. Muốn sở hữu nó, chủ yếu phải là những nhân vật có thế lực danh tiếng chống lưng...
Hắn liếc mắt về các phòng riêng khác đang sáng đèn:
- ...Chỉ những người được ngồi trong phòng riêng thì mới có đủ tài lực đấu giá.
Quả đúng như hắn dự đoán, thanh đao này không phải là thứ mà đám đông bên dưới có thể chạm tới. Hiển nhiên, màn đấu giá vật phẩm này đang diễn ra vô cùng gay cấn, nhưng nó là cuộc chiến của riêng các phòng đặc biệt.
- Chín ngàn! - Ngay khi Bách Thiều dứt lời, một giọng nói khàn khàn từ phòng 32 vang lên.
- Một vạn! - Phòng 45 theo ngay lập tức, không chút do dự.
Ngay cả phòng 14, vị nữ nhân hôm trước mua hụt Thanh Linh Thạch Tủy, cũng tham gia:
- Một vạn một ngàn!
Cuộc chiến nhanh chóng nóng lên. Giá được đẩy lên rất nhanh, không ai nhường ai, nhanh chóng vượt qua mốc 2 vạn. Lúc này, cuộc đua dường như chỉ còn lại hai phòng 32 và 45, những người dường như rất khao khát thanh đao này.
- Hai vạn năm ngàn! - Giọng nói khàn khàn của phòng 32 gằn lên.
- Hai vạn sáu ngàn! - Phòng 45, một giọng nữ sắc bén, lập tức đáp trả.
Minh Long xem kịch cũng thấy hứng thú:
- Chà, tranh giành ghê thật.
Giá cả bắt đầu leo thang chậm hơn, nhưng mỗi lần tăng đều là một con số lớn.
- Ba vạn! - Phòng 32.
- Ba vạn một ngàn! - Phòng 45 cắn răng theo.
Không khí trong sảnh im phăng phắc, mọi người đều nín thở theo dõi cuộc chiến của các "ông lớn".
- Bốn vạn! - Giọng nói khàn khàn từ phòng 32 đột ngột gầm lên một con số chẵn. Sự quyết tâm trong đó khiến cả sảnh đấu giá phải run lên.
Phòng 45 lập tức im lặng. Bách Thiều trên sân khấu, mắt sáng rực, bắt đầu đếm:
- 4 vạn linh thạch thượng phẩm lần thứ nhất! Một cái giá tuyệt vời cho Huyết Sát Đao!
Sự im lặng kéo dài. Ngay khi mọi người nghĩ phòng 45 đã từ bỏ, giọng nữ sắc bén kia lại vang lên, nhưng lần này mang theo sự run rẩy:
- Bốn vạn một ngàn...
- Hừ! Muốn chết! - Phòng 32 dường như bị chọc giận.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói hoàn toàn mới, lười biếng nhưng đầy uy áp, vang lên từ một căn phòng khác, phòng 17:
- Bốn vạn năm ngàn. Thanh đao này, bổn thiếu gia nhìn trúng rồi.
Cả sảnh lại ồ lên. Một kẻ thứ ba xen vào!
Minh Long cũng phải nhướn mày:
- Một màn này thật hay.
Phòng 45 lập tức im bặt, hoàn toàn rút lui. Giờ chỉ còn phòng 32 và phòng 17.
Giọng nói khàn khàn của phòng 32 dường như đang nghiến răng:
- Tên khốn phòng 17! Ngươi dám tranh với lão phu?
Hắn gầm lên, âm thanh như dã thú:
- NĂM VẠN! Lão phu trả năm vạn! Ngươi có giỏi thì theo tiếp đi!
Con số này như một tảng đá ném vào mặt hồ. 5 vạn linh thạch thượng phẩm!
Căn phòng 17 lười biếng kia "chậc" một tiếng, rồi nói:
- Một lão già điên. - Sau đó, không còn tiếng động nào nữa.
Minh Long cũng phải huýt sáo thầm trong lòng:
- 5 vạn... điên thật. Cái giá này đã vượt xa giá trị thực của một kiện Ngũ cấp cực phẩm rồi. Lão già này mua về không phải để chém người, mà là để chém tiền.
Bách Thiều, lúc này vui đến mức nụ cười gần như cứng lại, nàng không dám để lỡ một giây, vội vàng gõ búa:
- 5 vạn linh thạch thượng phẩm lần thứ nhất! Lần thứ hai! Và lần thứ ba!
"CỘC!"
- Chúc mừng vị khách quý tại phòng 32 đã sở hữu Huyết Sát Đao! Một màn đấu giá vô cùng kịch tính!
Minh Long gật gù, hắn thực sự cảm thấy thích thú với màn đấu giá vừa rồi. Hắn không cần thanh đao, nhưng được ngồi xem một màn kịch cẩu huyết tranh giành, đúng là vô cùng giải trí. Hắn thầm nghĩ, 5 vạn linh thạch thượng phẩm, lão già phòng 32 kia đúng là quá giàu, hoặc là quá điên.
Ngay khi nữ phục vụ đã hoàn tất giao dịch và thanh Huyết Sát Đao được đưa đi, Bách Thiều trên sân khấu lại nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói lanh lảnh của nàng lại vang lên, thu hút sự chú ý của toàn trường:
- Thưa quý vị, màn đấu giá các vật phẩm của Bách Bảo Các chúng ta, đến đây xin được tạm thời dừng lại.
Cả sảnh đấu giá lập tức xôn xao, có chút khó hiểu. Bách Thiều vội giơ tay ra hiệu, trấn an:
- Xin quý vị đừng lo lắng. Bách Bảo Các chúng ta vẫn đang tiếp tục chuẩn bị những vật phẩm mới, vô cùng quý giá cho phần sau của buổi đấu giá. Sẽ không để quý vị thất vọng.
Nàng mỉm cười, giọng nói trở nên đầy hứng khởi:
- Kế đến, như đã thông báo từ trước, sẽ là màn đấu giá được mong chờ không kém! Đó là màn đấu giá tự do, dành cho các vật phẩm của toàn thể quý khách quan đang tham gia Đấu Giá Hội ngày hôm nay!
Bách Thiều giải thích luật chơi:
- Bất kỳ vị khách nào, dù là ở sảnh lớn hay trong phòng riêng, nếu có vật phẩm gì muốn trao đổi hoặc bán, có thể đem lên đây trực tiếp đấu giá. Để tỏ lòng tri ân quý vị đã tham gia, số tiền thu được từ vật phẩm sẽ thuộc về chủ nhân vật phẩm đấu giá 100%! Bách Bảo Các chúng ta sẽ không thu bất kỳ phụ phí nào!
- Và dĩ nhiên. - Nàng chỉ tay về một vị lão nhân áo xám đang đứng trang nghiêm trong góc sân khấu, người đã xuất hiện từ đầu nhưng chưa ai để ý:
- Để đảm bảo uy tín và chất lượng, bất kỳ ai có vật phẩm gì cần đấu giá, xin hãy đem lên. Sẽ có chuyên gia thẩm định cao cấp của Bách Bảo Các chúng ta đứng ra chứng thực về chất lượng và giá trị của vật phẩm ngay tại chỗ!
Lời tuyên bố này, đặc biệt là điều khoản không thu phụ phí lập tức khiến toàn bộ sảnh đấu giá phía dưới bùng nổ.
- Cái gì? Không thu phí sao?
- Quá tuyệt vời! Bách Bảo Các đúng là hào phóng!
- Ta có nhặt được một viên khoáng thạch kỳ lạ, không biết có bán được không...
- Đây là cơ hội tốt để nhặt hời rồi!
Tiếng xôn xao vang lên không ngớt.
Trong phòng 69, Minh Long cũng nhướn mày, thói quen cũ, hắn lại vuốt vuốt cằm:
- Thú vị ha. Tiết mục này có vẻ hay đây!
Bách Thiều đứng trên sân khấu, mỉm cười quan sát đám đông đang xôn xao bàn tán. Sau một hồi, khi không khí đã đủ nóng, nàng mới lên tiếng hỏi:
- Không biết... có vị đạo hữu nào muốn lên mở màn cho tiết mục này không?
Tiếng xì xào vẫn tiếp tục hiện hữu. Mọi người dường như có chút do dự. Dù không mất phí, nhưng không ai muốn làm người đầu tiên, sợ món đồ của mình không đủ tốt, đem lên lại thành trò cười.
Ngay giữa lúc tiếng xì xào vẫn tiếp tục, không ai chịu bước ra, một giọng nói già nua, có phần yếu ớt nhưng lại rõ ràng, vang lên từ một góc khuất ở khán đài phía dưới:
- Lão hủ... có một thứ, muốn trao đổi.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó. Bách Thiều cũng lập tức hướng mắt về, nở nụ cười chuyên nghiệp và thân thiện:
- Xin mời vị khách quan đây.
Từ trong đám đông, một lão già râu tóc bạc phơ, thân hình gầy gò, tay chống một cây gậy gỗ mộc mạc, bước từng bước chậm chạp nhưng vững vàng, đi lên bục đấu giá. Lão nhân mặc một bộ y phục vải gai đã sờn cũ, trông không hề giống một tu sĩ có tiền.
Bách Thiều nhìn lão già trước mặt, vẫn giữ vẻ tôn trọng, khẽ cúi người:
- Không biết quan khách muốn trao đổi hay đấu giá đồ vật gì?
Lão già không nói nhiều. Ông ta chậm rãi gật đầu, rồi đưa bàn tay khô héo, nổi đầy gân xanh của mình vào chiếc nhẫn trữ vật cũ kỹ trên tay. Khi rút ra, trên tay ông ta là một thứ có hình dạng như một quả cầu.
Quả cầu này chỉ bằng nắm tay, màu sắc xám xịt, loang lổ, trông như một cục đá được mài tròn. Nó không có bất kỳ dao động linh lực nào. Trông nó vô cùng bình thường, thậm chí còn xấu xí.
Minh Long, người đang lười biếng quan sát, còn chưa kịp nhìn rõ đó là gì, chỉ thầm nghĩ:
- "Lại là đá à?"
Bên trong thức hải...
Ngọc Nhi đã im lặng và tỏ ra buồn chán suốt hai ngày nay đột nhiên có một phản ứng dữ dội.
Nàng trừng mắt:
- ĐÂY RỒI!
Tiếng hét của Ngọc Nhi trong thức hải khiến Minh Long giật nảy mình, suýt chút nữa là hắn nhảy dựng lên khỏi ghế.
- Cái... cái gì vậy? Minh Long vội vàng hỏi thầm trong tâm trí, giọng cũng có chút lắp bắp:
- Sao ngươi lại phản ứng dữ dội như vậy? Cục đá đó là cái gì?
- Ngươi... - Ngọc Nhi hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén sự kích động của mình:
- Ngươi cứ theo dõi kỹ đi thì biết! Đừng hỏi nhiều!
Thấy Ngọc Nhi nghiêm túc đến mức này, Minh Long biết đây không phải là chuyện đùa. Hắn không nói hai lời, lập tức nghe theo nàng. Hắn dồn toàn bộ sự chú ý của mình xuống sân khấu, ánh mắt khóa chặt vào lão già và quả cầu đá xám xịt trên tay ông ta.
Dưới sân khấu, Bách Thiều, sau một thoáng bất ngờ vì có người nhanh chóng hưởng ứng như vậy, lập tức lấy lại nụ cười chuyên nghiệp. Nàng nhìn quả cầu đá trên tay lão già, dù nó trông vô cùng bình thường, nàng vẫn lịch sự hỏi:
- Lão tiên sinh, không biết vật này là gì? Có công dụng gì đặc biệt, hay ngài muốn định giá nó thế nào?
Lão già không trả lời thẳng. Ông ta chậm rãi đặt quả cầu lên bàn thẩm định, rồi nhìn sang hai vị chuyên gia áo xám đang đứng bên cạnh Bách Thiều:
- Xin mời các thẩm định sư của Bách Bảo Các thẩm định.
Nói rồi, ông ta lại quay sang Bách Thiều, nở một nụ cười khó hiểu:
- Hãy mở nó ra xem. Tuy nhiên, việc này... e là cần đến sự giúp sức của chính Bách Thiều quản sự đây.
Bách Thiều hơi nhíu mày. Nàng chưa hiểu:
- Ý của khách quan là sao? Ta có thể giúp gì trong việc thẩm định?
Lão già cười đáp, nhưng lần này giọng nói của ông ta trở nên đầy thâm sâu. Ông ta gọi thẳng danh xưng của Bách Thiều trên Tuyệt Thế Bảng:
- Phiền Huyền Ảnh tiên tử, khi các thẩm định sư mở nó ra thẩm định, hãy dùng tu vi của tiên tử để tạo một cái kết giới, bảo vệ tất cả mọi người xung quanh.
Câu nói này như một quả bom nổ tung giữa sảnh đấu giá vốn đang bắt đầu thấy nhàm chán.
Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Bách Thiều lập tức biến mất. Thay vào đó là một ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Nàng nhìn chằm chằm vào lão già, rồi lại nhìn vào quả cầu đá.
Đồng loạt, tất cả mọi người trong sảnh, kể cả Minh Long và các vị khách trong các phòng riêng khác, đều bị thu hút hơn bao giờ hết. Bọn họ vểnh tai lên.
- Trời ơi! Ta nghe nhầm không?
- Cái gì mà cần cả Huyền Ảnh tiên tử ra tay?
- Rốt cuộc đó là thứ gì? Một vật phẩm vô danh của một lão già không rõ lai lịch, mà lại cần đến một cường giả Luyện Hư Kỳ như Huyền Ảnh tiên tử phải đích thân ra tay tạo kết giới bảo vệ?
- Món đồ này... e là không đơn giản!
Dưới ánh mắt của hàng ngàn người, Bách Thiều, với bản lĩnh của một quản sự Bách Bảo Các và một cường giả Luyện Hư, rất nhanh cũng gật đầu đồng ý. Nàng không hỏi thêm, bởi vì nàng biết, nếu lão già đã nói vậy, mà nàng còn do dự, thì đó chính là làm mất mặt Bách Bảo Các:
- Được. Khách quan cứ yên tâm.
Lão già thấy Bách Thiều đồng ý, liền cười nhẹ một tiếng:
- Hảo! Các vị có thể bắt đầu.
Theo chỉ thị của Bách Thiều, hai vị thẩm định sư áo xám lúc nãy lập tức tiến lên. Vẻ mặt họ vô cùng cẩn trọng. Họ đứng hai bên quả cầu, chờ lệnh.
Bách Thiều không chậm trễ. Nàng lùi lại một bước, hai tay kết ấn:
- Lam Thủy Thiên Mạc!
Nàng lập tức vận chuyển linh lực. Một luồng khí tức Thủy hệ tinh thuần và mạnh mẽ bùng nổ. Một kết giới ánh sáng màu xanh lam mờ ảo nhưng vô cùng kiên cố nhanh chóng được tạo ra, bao bọc toàn bộ khu vực sân khấu, kể cả hai vị thẩm định sư.
Thấy kết giới đã xong, lão già mới gật đầu.
Theo hướng dẫn trước đó của lão già, hai vị thẩm định sư liếc nhìn nhau, rồi bắt đầu thực hiện. Họ dựa trên chỉ dẫn, thực hiện một loạt thao tác điều chỉnh linh lực vô cùng phức tạp, tiêm những luồng linh lực nhỏ, liên tục thay đổi tần số vào quả cầu đá theo những quỹ đạo đặc biệt.
Quả cầu đá bắt đầu rung lên. Những vết nứt nhỏ li ti xuất hiện trên bề mặt xám xịt của nó.
Và rồi...
"RẮC!"
Quả cầu vỡ tan.
"ẦM!!!!"
Một sức nóng kinh hoàng, một luồng Hỏa hệ linh lực cuồng bạo chưa từng thấy, lập tức tỏa ra tứ phía. Ánh sáng đỏ rực chói lòa, như một mặt trời nhỏ vừa được sinh ra, bùng lên, bao trùm khắp sảnh đấu giá.
Tất cả mọi người, không một ngoại lệ, đồng loạt phải nheo mắt, giơ tay lên che chắn. Không khí trong sảnh đấu giá vốn mát mẻ, trong nháy mắt đã trở nên nóng như một cái lò luyện đan!
"Xì... Xì... Xì..."
Kết giới Thủy hệ của Bách Thiều lập tức bị xung kích! Hơi nước bốc lên mù mịt, kết giới rung động dữ dội!
Trong phòng 69, Minh Long cũng phải nhíu mày và vô thức lấy tay che mắt vì ánh sáng quá chói và luồng nhiệt năng khủng bố ập đến.
Nhưng... đó không phải là tất cả.
Hơn thế nữa, ngay khoảnh khắc quả cầu được mở ra, đan điền của hắn, nơi vốn đang yên tĩnh, đột nhiên hò reo một cách điên cuồng, dữ dội! Cảm giác này... cảm giác quen thuộc này... sự khao khát đến từ bản năng!
Hai hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, vừa vì nóng, vừa vì kích động không thể tin nổi. Hắn gằn lên trong tâm trí:
- "Đó là... Dị thuộc tính?... Dị hỏa à?"
Bên trong thức hải, Ngọc Nhi cũng đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đỏ rực bên dưới. Nàng gật đầu, giọng nói cũng đầy phấn khích:
- Đúng vậy! Là Dị Hỏa!
Toàn trường ai nấy đều tỏ ra kinh diễm, sợ hãi trước uy thế của ngọn lửa trước mặt.
Đến cả Bách Thiều đang đứng tạo kết giới cũng phải nhăn mặt lại. Trán nàng đã lấm tấm mồ hôi. Nàng phải gia tăng linh lực, cố gắng kìm hãm sức nóng khủng khiếp của nó, không cho nó lan ra ngoài khu vực sân khấu.
Chỉ có lão già kia vẫn đứng một bên, nhếch môi cười, vô cùng hài lòng với phản ứng của mọi người.
Lão cất giọng, át đi tiếng lửa cháy phừng phừng, thanh âm vang vọng khắp sảnh:
- Xếp hạng thứ sáu trên Dị Hỏa Bảng, Bát Hoang Phá Diệt Diễm!
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 10:
- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND
- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND
+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND
- 9/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 100. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:
https://youtube.com/playlist?list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!