Lạc Hồng Thần Chủ

Chương 124 ÁP BỨC QUÂN VƯƠNG Mới

#LHTC#VP:

Một tuần sau khi Kỳ Đấu Giá Hội chính thức hạ màn.

​Sự huyên náo, sầm uất chưa từng có của A Tốc Thành dần lắng xuống như mặt hồ sau cơn bão. Các thế lực lớn nhỏ, những tu sĩ ngoại lai sau khi đạt được mục đích hoặc tay trắng ra về đều đã rục rịch thu dọn hành lý, rời khỏi vùng thảo nguyên bao la, trả lại sự yên bình vốn có cho A Tốc Cát Bộ.

​Tuy nhiên, sự yên bình đó dường như chỉ là lớp vỏ bọc mỏng manh che đậy những đợt sóng ngầm dữ dội bên trong. Tại A Tốc Cung, không khí của buổi thiết triều sáng nay mang một sức nặng ngàn cân, đè nén lên tâm trí của tất cả mọi người. Văn võ bá quan tề tựu đông đủ, song ai nấy đều giữ im lặng, cúi đầu nhìn mũi chân, e ngại chạm phải những luồng khí thế đối nghịch đang âm thầm va chạm giữa đại điện.

​Bột Nhi Chỉ Căn, với thân phận Nhiếp Chính Vương quyền uy tột đỉnh, thong dong bước ra khỏi hàng ngũ quan lại. Thần thái hắn hôm nay vô cùng ung dung, tự tại, ánh mắt nhìn thẳng lên bảo tọa nơi Khả Hãn đang ngồi mà chẳng hề có chút kiêng dè hay e ngại.

​Hắn chắp tay, giọng nói trầm ổn vang vọng khắp đại điện, phá vỡ sự tĩnh lặng:

​- Khả Hãn, thần có một việc quan trọng liên quan mật thiết đến vận mệnh tồn vong của bộ lạc, cần phải đệ trình để triều đình cùng thảo luận ngay hôm nay.

​A Tốc Cát Bát ngồi trên cao, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống:

- Nhiếp Chính Vương cứ nói.

​Bột Nhi Chỉ Căn chậm rãi rút trong tay áo ra một bức thư tín được bọc trang trọng trong gấm lụa màu xanh thẫm. Trên mặt bức thư, một con dấu sáp màu lam nổi bật, khắc họa tinh xảo hình ảnh những con sóng dữ dội cuộn trào, biểu tượng quyền lực tối cao của Lam Ba Quốc.

​Hắn giơ cao bức thư, dõng dạc tuyên bố với quần thần:

- Đây là quốc thư do chính tay Hoàng Đế Lam Ba Quốc đích thân viết và gửi đến.

​Cả triều đình khẽ xôn xao. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn mới thực sự là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Khả Hãn và phe cánh trung thành:

​- ...Bức thư này được gửi đích danh cho bản vương.

​Tiếng xì xào bàn tán bùng lên mạnh mẽ hơn. Việc một hoàng đế ngoại bang gửi quốc thư bàn chuyện đại sự quốc gia lại bỏ qua người đứng đầu danh chính ngôn thuận là Khả Hãn để gửi trực tiếp cho Nhiếp Chính Vương mang ý nghĩa vô cùng sâu xa. Hành động này chẳng khác nào một sự sỉ nhục công khai đối với A Tốc Cát Bát, đồng thời ngầm khẳng định trong mắt Lam Ba Quốc, ai mới là kẻ nắm thực quyền tại vùng đất này.

​A Tốc Cát Bát nheo mắt lại, bàn tay đặt trên tay vịn khẽ siết nhẹ, nhưng ông vẫn giữ được sự bình tĩnh của một bậc quân vương. Ông hỏi với giọng điệu khách khí:

​- Ồ? Hoàng đế Lam Ba Quốc gửi thư riêng cho Nhiếp Chính Vương sao? Không biết trong thư đề cập đến chuyện gì quan trọng?

​Bột Nhi Chỉ Căn mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý sâu xa:

- Trong thư, Hoàng đế Lam Ba Quốc có nhã ý muốn mời A Tốc Cát Bộ chúng ta kết thành liên minh vĩnh cửu. Ngài ấy đề xuất rằng, từ nay về sau, A Tốc Cát Bộ nên thay đổi lập trường, đặt mình dưới sự bảo hộ toàn diện của Lam Ba Quốc thay vì tiếp tục dựa dẫm vào Thủy Vân Quốc như trước đây.

​- Việc này e là không ổn. - A Tốc Cát Bát nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói ôn tồn nhưng kiên định:

- Nhiếp Chính Vương, ngài cũng biết rõ lịch sử bộ lạc ta. Từ thuở lập quốc, Thủy Vân Quốc đã luôn dang tay bảo hộ, giúp đỡ chúng ta vượt qua bao cơn hoạn nạn, giữ vững bờ cõi. Ân tình đó sâu nặng tựa núi cao biển rộng. Người A Tốc chúng ta sống trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể hành xử theo kiểu ăn cây táo rào cây sung, vong ân bội nghĩa như vậy được?

​Bột Nhi Chỉ Căn cũng không hề tỏ ra gay gắt, hắn chắp tay, giọng điệu như đang khuyên giải một người bạn cũ chưa hiểu chuyện:

​- Khả Hãn lời nói chí lý, đạo lý làm người thần cũng hiểu rõ. Tuy nhiên, người làm vua, cái cần nhìn là đại cục, là sự sinh tồn của hàng vạn con dân hơn là chút ân tình xưa cũ. Thủy Vân Quốc hiện tại thế lực đã suy vi, tự lo thân mình còn khó khăn, làm sao đủ sức bảo vệ chúng ta trước thời cuộc biến động? Trái lại, Lam Ba Quốc đang trỗi dậy mạnh mẽ như mặt trời ban trưa. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chim khôn chọn cây tốt mà đậu, đó mới là lẽ phải để bảo toàn nòi giống.

​Hai bên lời qua tiếng lại, giọng điệu ai nấy đều vô cùng khách khí, giữ gìn lễ nghi quân thần, song từng câu từng chữ đều ẩn chứa dao kiếm sắc bén, ép đối phương vào thế bí.

​Cuộc tranh luận dường như đi vào bế tắc khi Khả Hãn kiên quyết giữ vững lập trường về mặt đạo đức và ân nghĩa. Thấy vậy, Bột Nhi Chỉ Căn khẽ thở dài một hơi, dường như tiếc nuối vì phải tung ra đòn quyết định sớm hơn dự kiến.

​Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Khả Hãn, chậm rãi nói:

​- Khả Hãn, ngài cố chấp như vậy, âu cũng là vì tin tưởng vào sự cân bằng lực lượng giữa hai nước. Nhưng có một thông tin mật quan trọng ngài chưa biết, nhưng Hoàng đế Lam Ba Quốc đã ưu ái tiết lộ cho thần trong bức thư này.

​Cả đại điện nín thở lắng nghe, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng tột độ.

​Bột Nhi Chỉ Căn gằn từng chữ rõ ràng:

- Lam Ba Quốc... hiện tại số lượng Luyện Hư cường giả tọa trấn đã thay đổi.

​- Ý ngài là sao? - A Tốc Cát Bát nhíu mày, dự cảm chẳng lành ập đến.

​- Thái Thượng Hoàng của Lam Ba Quốc, người đã bế quan suốt năm mươi năm qua... vừa rồi đã chính thức xuất quan. Ngài ấy đã đột phá thành công, trở thành Luyện Hư cường giả thứ hai của Lam Ba Quốc!

​- Cái gì?

​Lần này, không chỉ bá quan văn võ, ngay cả Khả Hãn A Tốc Cát Bát cũng không giữ được sự bình tĩnh vốn có, sắc mặt ông biến đổi kịch liệt.

​Hai Luyện Hư cường giả!

​Thông tin này tựa như một tiếng sét đánh ngang tai, phá vỡ hoàn toàn cán cân tâm lý của tất cả mọi người tại đây. Một quốc gia sở hữu đến hai vị Luyện Hư, sức mạnh đó quá thừa để nghiền nát mọi sự kháng cự trong khu vực này, biến mọi nỗ lực phòng thủ trở nên vô nghĩa.

​Bột Nhi Chỉ Căn nắm lấy cơ hội ngàn vàng, giọng nói trở nên đanh thép, chất vấn trực diện:

​- Khả Hãn! Ngài hãy lấy đại cục làm trọng! Với thực lực hiện tại, sớm muộn gì Lam Ba Quốc cũng sẽ xuất binh công đánh Thủy Vân Quốc. Đó là xu thế tất yếu của thời đại. Đến lúc đó, Thủy Vân Quốc diệt vong là chuyện sớm chiều. Nếu chúng ta không quy thuận ngay từ bây giờ, đợi đến khi vó ngựa Lam Ba tràn qua biên giới, chúng ta cũng sẽ bị coi là kẻ thù và chịu chung số phận diệt vong!

​Hắn dang hai tay ra, hướng về phía các quan lại đang run rẩy:

- Khả Hãn! Ngài muốn vì hai chữ "nghĩa khí" của riêng ngài mà đánh đổi mạng sống của hàng vạn con dân, đánh đổi sự tồn vong của cả bộ lạc A Tốc Cát Bộ này sao?

​Câu hỏi của Bột Nhi Chỉ Căn như một nhát dao chí mạng cắt đứt mọi do dự. Sự sợ hãi lan nhanh trong triều đình như bệnh dịch.

​Các văn võ bá quan, những người vốn đang dao động, giờ đây khi nghe tin Lam Ba Quốc có hai Luyện Hư, nỗi sợ hãi về cái chết đã lấn át tất cả lòng trung thành. Họ đồng loạt quỳ rạp xuống, tiếng hô vang dậy cả đại điện, tạo thành một áp lực vô hình khổng lồ:

​- Xin Khả Hãn lấy đại cục làm trọng!

​- Xin Khả Hãn cắt đứt quan hệ với Thủy Vân Quốc, đầu nhập Lam Ba Quốc để bảo toàn bộ lạc!

​- Nhiếp Chính Vương nói rất đúng, chúng ta không thể lấy trứng chọi đá được!

​Nhìn cảnh tượng quần thần đồng lòng gây sức ép, nghe tiếng hô vang vọng bên tai, A Tốc Cát Bát ngồi trên bảo tọa, bàn tay nắm chặt tay vịn đến trắng bệch. Ông muốn phản bác, muốn nói gì đó để vực dậy tinh thần mọi người, nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt.

​Trước sức mạnh tuyệt đối của hai vị Luyện Hư kỳ, mọi lý lẽ về đạo đức và ân nghĩa đều trở nên yếu ớt và vô nghĩa. Ông hoàn toàn cứng họng, bất lực nhìn cục diện đang trượt khỏi tầm tay mình.

Thấy A Tốc Cát Bát vẫn còn đang do dự, miệng lẩm bẩm câu "để ta suy nghĩ thêm" nhằm trì hoãn thời gian, Bột Nhi Chỉ Căn bật cười khẩy. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khinh miệt, dã tâm trong lòng đã trỗi dậy mạnh mẽ đến mức hắn chẳng thèm che giấu thêm một khắc nào nữa. Hắn bước lên một bước, khí thế bức người, dồn ép quân vương của mình vào đường cùng:

​- Suy nghĩ? Khả Hãn, ngài còn muốn suy nghĩ đến bao giờ? Đến khi đại quân Lam Ba Quốc san bằng A Tốc Thành này sao?

​Hắn dang hai tay ra, hướng về phía bá quan văn võ, giọng nói vang rền như sấm nổ giữa đại điện, gieo rắc sự hoang mang tột độ:

- Ngài miệng thì nói vì dân vì nước, thực chất trong lòng căn bản chưa từng muốn quy thuận Lam Ba Quốc để tìm đường sống cho bá tánh. Ngài chỉ lo giữ cái hư danh Khả Hãn của mình, sợ mất đi quyền lực tối thượng nên mới mặc kệ sự sống chết của vạn dân. Một kẻ ích kỷ, tầm nhìn hạn hẹp, thiếu sự suy tính cho đại cục như vậy... đâu còn xứng đáng làm Khả Hãn của A Tốc Cát Bộ!

​Lời này vừa thốt ra, cả triều đình như nổ tung. Ai nấy đều toát mồ hôi hột, không dám thở mạnh. Đây là tội khi quân phạm thượng rõ ràng nhất, là lời tuyên chiến công khai ngay giữa triều đường!

​A Tốc Cát Bát giận run người, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Nhiếp Chính Vương:

- Nghiệt chướng! Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?

​Bột Nhi Chỉ Căn nhếch mép cười lạnh. Hắn thong thả mở bức thư gấm trên tay ra, đọc to từng chữ cho cả triều đình cùng nghe, giọng đọc đầy sự mỉa mai và khiêu khích:

​- Trong thư, Hoàng đế Lam Ba Quốc có viết rõ: "A Tốc Cát Bát tài hèn đức mọn, tầm nhìn hạn hẹp như ếch ngồi đáy giếng, thiếu sự thức thời, dẫn dắt bộ lạc đi vào ngõ cụt diệt vong. Nay trẫm thấy Nhiếp Chính Vương Bột Nhi Chỉ Căn tài đức vẹn toàn, mới là người xứng đáng trở thành tân Khả Hãn, dẫn dắt A Tốc Cát Bộ đến sự thịnh vượng".

​Đọc xong, hắn ném bức thư xuống đất, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt A Tốc Cát Bát, gằn từng tiếng:

​- Như ta đã nói, cái ghế Khả Hãn này... ngươi căn bản không đủ tư cách để ngồi nữa.

​- Láo xược!

​Một vị quan già râu tóc bạc phơ, vốn là một lão thần trung thành tận tụy, không thể nhịn được nữa liền bước ra. Tay ông run run chỉ thẳng mặt Chỉ Căn, quát lớn:

- Bột Nhi Chỉ Căn! Ngươi dám mượn lời ngoại bang để sỉ nhục quân vương? Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi muốn tạo phản sao?

​"Oành!"

​Đáp lại lão quan già là một tiếng nổ kinh hoàng.

​Tu vi Hóa Thần sơ kỳ của Bột Nhi Chỉ Căn đột ngột bạo phát. Một bàn tay linh lực khổng lồ được ngưng tụ tức thì, chộp lấy vị quan già kia.

​"Rắc!"

​Chỉ một cái siết nhẹ, vị quan trung thành tội nghiệp lập tức bị bóp nát, thân thể nổ tung thành một đám huyết sương, chết ngay tức khắc, không kịp trăn trối nửa lời. Máu tươi bắn tung tóe lên những cây cột trụ sơn son thếp vàng, nhuộm đỏ cả một góc triều đường.

​Bột Nhi Chỉ Căn phủi tay, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một con kiến vừa bị giẫm chết, giọng nói vang lên đầy ngạo mạn:

​- Việc này đâu phải là tạo phản... Đây chính là hành động bình định cục diện hỗn loạn, cứu vớt bộ lạc.

​- Súc sinh! Ta giết ngươi!

Chứng kiến cảnh tượng tàn độc ngay trước mắt, nhìn thấy trung thần bị giết hại dã man, A Tốc Cát Bát không thể kìm nén được nữa. Sự nhẫn nhịn bấy lâu nay vỡ tan tành.

​"Vùuuu..."

​Nhiệt độ trong đại điện đột ngột giảm xuống mức âm hàn. Hơi nước trong không khí lập tức ngưng tụ thành sương giá trắng xóa.

​A Tốc Cát Bát gầm lên một tiếng, tu vi Hóa Thần hậu kỳ bùng nổ dữ dội. Ông vận chuyển linh lực Băng hệ tới cực hạn, cả người tỏa ra hàn khí thấu xương.

​- Cực Hàn Băng Phách Chưởng!

​Cát Bát tung một chưởng về phía trước. Một bàn tay khổng lồ như được ngưng tụ từ băng tinh ngàn năm, sắc bén và lạnh lẽo, xé toạc không gian, mang theo uy lực hủy diệt đánh thẳng vào thiên linh cái của Bột Nhi Chỉ Căn. Đòn đánh này chứa đựng toàn bộ sự phẫn nộ của một bậc quân vương, quyết tâm một đòn giết chết tên nghịch thần.

​Uy lực của đòn đánh quá lớn, khiến Bột Nhi Chỉ Căn cũng phải biến sắc. Hắn biết rõ, với tu vi sơ kỳ của mình, hắn tuyệt đối khó lòng đỡ nổi đòn toàn lực này của Khả Hãn.

​Tuy nhiên, hắn không hề lùi bước, khóe miệng còn thoáng hiện lên một nụ cười quỷ quyệt đắc thắng.

​Ngay khoảnh khắc Băng Phách Chưởng sắp ập xuống đầu hắn.

​"Vù! Vù! Vù!..."

​Từ trong hàng ngũ quan lại đứng phía sau lưng Bột Nhi Chỉ Căn, tám bóng người đồng loạt lao vút lên như những mũi tên.

​Tám luồng khí tức Hóa Thần sơ kỳ mạnh mẽ cùng lúc bạo phát. Tám người bọn họ đồng loạt xuất chiêu, linh lực đan xen vào nhau tạo thành một bức tường năng lượng dày đặc, chắn ngang trước mặt Bột Nhi Chỉ Căn.

​"Rầm!!!"

​Hai luồng sức mạnh va chạm tạo ra sóng xung kích hất văng những kẻ tu vi thấp ra xa, đại điện rung chuyển như sắp sập. Bức tường năng lượng của tám người kia tuy rung lên dữ dội vẫn đứng vững, thành công cản phá đòn tấn công của Khả Hãn.

​A Tốc Cát Bát bị phản lực đẩy lùi lại, hơi thở rối loạn. Ông ngước mắt lên, nhìn tám người vừa xuất hiện với vẻ kinh hoàng và đau đớn.

​Đó chính là tám vị gia chủ của bát đại gia tộc còn lại trong Thập Đại Gia Tộc.

​Tám người này đứng dàn hàng ngang, bảo vệ Bột Nhi Chỉ Căn ở phía sau, tạo thành một thế trận vững chắc khó thể phá vỡ. Bọn họ đồng loạt chắp tay, ánh mắt lạnh lùng và bức bách, đồng thanh hô lớn, âm thanh vang vọng chấn động cả hoàng cung:

​- Thời thế đã thay đổi! Mong Khả Hãn thoái vị nhường ngôi!

​Nhìn thấy cảnh tượng này, những quan lại trung lập và nhút nhát còn lại đều sợ hãi đến mức hồn xiêu phách lạc. Trước uy thế của liên minh các đại gia tộc với chín vị Hóa Thần sơ kỳ trong đại điện, ai dám chống lại?

​Bọn họ cũng vội vàng quỳ rạp xuống, run rẩy hô theo:

​- Mong Khả Hãn... thoái vị nhường ngôi!

​Cùng thời điểm đó, cách A Tốc Thành 200 dặm về phía Bắc.

​Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ánh nắng gay gắt xuống vùng thảo nguyên mênh mông bát ngát.

​Mặt đất rung chuyển dữ dội từng hồi. Bụi mù cuộn lên che khuất cả bầu trời xanh thẳm.

​Một quân đoàn kỵ binh khổng lồ, trang bị vũ trang tận răng, đang lao đi như vũ bão, hướng thẳng về phía A Tốc Thành. Khí thế của quân đoàn này vô cùng khủng khiếp, mỗi một tên kỵ binh đều tỏa ra khí tức tu vi từ Luyện Khí viên mãn đến Trúc Cơ sơ kỳ. Đây chính là tinh nhuệ của tinh nhuệ, một sức mạnh đủ để san phẳng bất cứ thành trì nào.

​Người dẫn đầu đoàn kỵ binh là một vị tướng quân mặc giáp đỏ, khuôn mặt hung tàn, tay cầm đại đao. Đó chính là Tát Lan Cáp Đôn.

​Đang di chuyển với tốc độ cao, bỗng nhiên Cáp Đôn phải giơ tay ra hiệu dừng lại khẩn cấp.

​Phía trước con đường độc đạo dẫn vào kinh thành, dưới ánh mặt trời chói chang, một toán quân khác với quân số ít hơn nhưng khí thế trầm ổn như núi đã dàn trận sẵn, chặn đứng đường đi của họ.

​Đi đầu toán quân chặn đường là một vị lão tướng râu tóc bạc phơ nhưng ánh mắt sáng quắc như đuốc, tay cầm trường thương, uy phong lẫm liệt.

​Chính là Mông Kha Đạt.

​Mông Kha Đạt thúc ngựa tiến lên vài bước, giọng nói vang rền như chuông đồng, át cả tiếng gió thảo nguyên:

​- Tát Lan tướng quân! Giữa thanh thiên bạch nhật, ngài dẫn theo đại quân tinh nhuệ, sát khí đằng đằng như vậy... là định đi đâu mà vội vàng thế?

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 12:

- 2/12: Ủng hộ tác giả LHTC, xin giấu tên: 200.000 VND

- 2/12: Trịnh Minh Tuấn gửi tác động lực mau ra chương mới: 100.000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:

https://youtube.com/playlistlist=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận