Giữ Yên

9

Một đêm, Ngọc Ngà ngồi trước gương trang điểm, soi lại mặt mình. Son đỏ vẫn có, phấn vẫn dày, váy vẫn ôm sát thân hình, nhưng... không còn ánh mắt nào muốn lột bỏ lớp quần áo đó xuống nữa.

Cô nhìn mình một hồi, rồi đột nhiên cười chua chát, rồi thì thào:

— Mày nghĩ mày khôn, nhưng thật ra mày chỉ là con búp bê hết pin. Mày đặt mày lại vô hộp đi, không ai sạc pin cho mày nữa đâu.

Trong khi đó, Minh Phong không nói với ai về cảm xúc của mình. Nhưng từ hôm đó, anh không còn nhìn Ngà như một người cần cố gắng cứu vớt. Anh đã từng cố, nhưng giờ, anh chỉ còn ngồi nhìn, và chờ cái kết.

Bà Loan nhìn con trai, cũng không hỏi gì thêm, bà chỉ nhẹ giọng dặn:

— Đừng để tiền nhà mình trôi theo nước, con trai.

Phong gật đầu với mẹ, anh đã hiểu: Tình không có, tiền thì anh không cho cô ta, thân xác không mua được lòng tin, vậy thì… hai từ “vợ chồng” còn là gì?

Thật ra, Đoàn Minh Phong không phải người hay ngồi mơ mộng, càng không phải người tin vào cảm giác lơ lửng không tên. Nhưng thời gian gần đây, anh thấy đầu óc mình như có sợi dây vô hình cứ kéo về một bóng hình… mà chính anh cũng không biết gọi tên sao cho đúng.

Vẫn là gương mặt đó, vẫn là thân hình đó, vẫn là giọng nói, dáng đi, nụ cười đó, nhưng rõ ràng, Ngọc Ngà bây giờ... không phải là cô ấy trước kia, và cũng không phải là “cô ấy” của những tháng ngày gần đây.

Có những đêm nằm quay lưng vào nhau, Phong vẫn không ngủ được. Anh nghĩ về người phụ nữ từng nhẹ nhàng nấu cơm cho anh, từng nhỏ nhẹ hỏi anh “anh ăn cơm chưa”, từng ngồi nhặt rau ngoài ban công và khe khẽ ngân nga hát mấy câu cũ kỹ. Người ấy từng đứng đợi anh trước cổng công ty chỉ để đưa áo khoác khi trời đổ mưa. Người ấy... là vợ anh, mà giờ... biến mất không dấu vết.

Phong bắt đầu cảm thấy… vợ mình hình như đã từng được “đổi” bằng một người khác — và bây giờ, kẻ đầu tiên lại quay về.

Lúc đầu, anh tự cười chính mình. “Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó? Một người chứ có phải đôi giày đâu mà thay ra thay vào như trò đùa.” Nhưng càng cố xua đi, cảm giác ấy lại càng ám lấy anh, như thể kí ức bị xé đôi và dán lệch vào một bản sao lỗi.

Có lần, khi nhìn thấy Ngọc Ngà vừa hạch sách người làm vừa gọi món ăn giao tận nhà, vừa sơn móng tay, vừa mắng tài xế chuyện đỗ xe, Phong nhìn mà mệt mỏi. Sự mệt mỏi này, không phải vì tiếng ồn, mà vì… nó không còn là điều gì mới lạ, mà là cũ đến mức nhai lại.

Anh từng quen với kiểu đó, nhưng rồi có một thời gian, anh sống với một người khác — vẫn là khuôn mặt đó, nhưng sống biết điều, biết chia sẻ, biết thở nhẹ trong căn nhà vốn đầy ngột ngạt này. Người đó không hề đòi hỏi, không hỏi lương tháng, không gặng chuyện cổ phần, không vòi vĩnh thẻ phụ, chỉ biết nấu ăn, đọc sách, và hay… nhìn anh lâu hơn mức cần thiết, giờ đây, cái sự “lâu hơn mức cần thiết” ấy đã biến mất.

Phong lật lại điện thoại, mở phần nhật ký chi tiêu trong những tháng qua. Có những ngày không hề có một giao dịch nào ngoài việc đi siêu thị. Rồi sau đó là thời kỳ đơn hàng tăng lên dày đặc, có ngày đặt đồ đến bảy, tám lần. Cà phê đắt tiền, nước hoa, thời trang cao cấp, tất cả lặp lại, và Phong không cần ai nói, anh biết: người vợ “cũ” đã trở lại, chỉ tiếc… trái tim anh không còn chỗ cho cô ta nữa.

Một chiều, khi cả hai ngồi ăn cơm cùng bà Loan, Ngọc Ngà lại lớn tiếng trách bếp mặn, trách người làm không biết bày bàn, rồi trách cả mẹ chồng “khó tính không hợp thời”. 

Phong đặt đũa xuống, gắp miếng cá lên, rồi nhẹ giọng:

— Nếu má tôi xưa giờ không hợp thời, thì chắc tôi cũng vậy, có lẽ tôi nên tìm một người phù hợp với ‘thời đại’ mà cô đang sống.

Ngọc Ngà ngớ người, bà Loan liếc nhanh con trai, im lặng nhưng mắt như cười.

Ngọc Ngà ngồi đơ vài giây, rồi bật lại:

— Anh có ý gì?

Phong không nhìn cô, chỉ cắm cúi gắp cơm:

— Ý gì thì chắc người thông minh như cô thừa hiểu chứ.

Về phòng, Ngọc Ngà đóng sầm cửa, đập túi xách xuống ghế, rồi tự hằn học.

Phong không biết Ngọc Ngà lên phòng gọi cho ai, cũng không quan tâm. Nhưng trong lòng anh lúc này, đang diễn ra một cuộc đối thoại không thành lời giữa hai bản thể của một người vợ: một người biết nghĩ, và một người chỉ biết đòi. Anh nhớ… nhớ người từng rửa bát chung với mình khi máy rửa bát hỏng, nhớ người từng nhắn tin hỏi: “Anh về chưa để em hâm lại canh.”, nhớ cả lần cô lén bỏ gói thuốc anh đang hút, chỉ để lại chữ viết nguệch ngoạc: “Hút ít thôi, em không thích đâu nha.” Người đó… có thể là vợ giả, nhưng là người thật.

Càng về sau, Ngọc Ngà càng không còn là người, mà là cái xác người sống trong rượu, gào rú giữa nhà, chửi bới như bị quỷ nhập. Mới sáng đã mở nắp, trưa gục đầu vào ghế, chiều gọi rượu tiếp, tối đến là loạng choạng trong đống vỏ chai và mớ lảm nhảm. Không ai còn giữ được chút tôn trọng nào dành cho cô, từ người làm cho tới cả bà Loan – tất cả đều im lặng, nhưng trong lòng đã lặng lẽ đẩy cô ra khỏi ranh giới của chữ “người nhà”.

Bà Hai từng nói nhỏ với bà chủ:

— Con Ngà nó không còn ra dáng vợ ai nữa rồi, nó sống như đứa mất mẹ đó bà chủ.

Mà quả thật vậy, cô ta sống không có người dắt, không có người giữ, không có cả lòng tự trọng.

Một tối, Ngà uống nhiều hơn thường lệ, không ai biết trong người cô đang sục sôi chuyện gì, mắt cô ta đỏ như lửa, tay run lên khi thấy Minh Phong vừa về tới cổng. Anh chưa kịp tháo cà vạt đã quay lưng bước vào phòng làm việc. 

Cô lao tới, không cần lý do, cô gào:

— Anh coi tôi là cái gì? Là máy đẻ ư? Là con nợ sao? Hay là thứ rác rưởi trong nhà này?!

Phong vẫn đứng yên sau bàn, không nhíu mày:

— Cô tự hỏi lại mình đi, cô đang sống như thứ gì?

Ngà cười, cười lớn, cười như điên, rồi đột ngột đập vỡ chai rượu trên bàn trà. 

Cô nắm lấy mảnh cổ chai, lao tới như muốn cào nát mặt chồng:

— Anh muốn ly hôn hả? Mơ đi! Tôi chết cũng phải kéo anh theo!

Phong chỉ kịp né đầu về một bên thì chai rượu bay tới, đập thẳng vào thái dương. Tiếng vỡ như xé cả không khí, rượu chảy đầy vai áo anh, còn máu rỉ từ mép trán, nhỏ xuống bàn từng giọt.

Ngà đứng chết trân, rồi quay người bỏ chạy ra khỏi nhà, không ngoái đầu, không một lời giải thích, cô ta trốn như một kẻ phạm tội bỏ trốn khỏi hiện trường.

Sáng hôm sau, cô ta tỉnh dậy trong một phòng khách sạn cũ, đầu nặng như đá. Ông Mẫn ngồi chờ sẵn, vẫn cái dáng lưng còng nhưng ánh mắt ông nay không còn trung thành như trước, nó lạnh, nó mỏi, nó gần như căm thù.

Ông không chào, không hỏi, chỉ đưa tờ giấy:

— Cậu Phong nhập viện tối qua, máu tụ ngoài màng cứng, chưa nguy hiểm, nhưng phải nằm theo dõi.

Ngà không nói gì, chỉ giật lấy giấy, nhìn một lúc rồi buông thõng:

— Đừng nói người phải chịu trách nhiệm là tôi à nha.

— Cô là vợ cậu ấy, thưa cô chủ.

— Không, không phải lúc này, tôi không chịu được nữa, tôi về đó để thành giẻ lau à!

Ông Mẫn nhíu mày, hỏi khẽ:

— Vậy cô tính sao?

— Gọi con nhỏ kia lên, bắt nó vô vai, nó làm được nhiều lần rồi, giờ làm thêm lần nữa cũng không chết ai.

Ông Mẫn không nói, không phản đối. Ông đi, còn lại mình Ngà nằm xuống giường, mắt mở trừng, như thể cô ta đang toan tính kế thoát thân cho chính mình.

Ý An khi nhận được cuộc gọi, cô gần như không thở được trong mấy giây đầu. Cô tưởng rằng đời mình đã tạm yên, ít nhất là thoát được cái vở diễn hoang đường kia. Nhưng không, vở diễn ấy chưa kết thúc, chỉ là đổi cảnh, đổi vai, đổi bi kịch.

Lần này, cô phải bước lên sân khấu khi người chồng bị đập chảy máu đầu nằm trong bệnh viện, còn người vợ thật thì núp sau cánh gà, chỉ đạo như kịch trưởng.

Lúc gặp ông Mẫn, cô nói:

— Chú nghĩ cháu còn đóng nổi nữa sao?

— Không phải nghĩ, mà là cô phải làm.

— Phong... bị chị Ngà đánh tới mức đó, giờ nhìn mặt cháu... ổng có tin nổi không?

— Cô Ngà không dám về, cô bắt cháu thay, nếu không thay... cô sẽ ra đường nói hết. Ai mới là đứa điền vô giấy kết hôn, ai mới là người đã giả danh, lúc đó thì cháu tự hiểu.

Ý An cười khẽ, cười chua, rồi cúi đầu:

— Cháu đi là được chứ gì.




Bạn cần đăng nhập để bình luận