Giữ Yên
10
Thời gian sau, Ý An quay lại nhà họ Đoàn, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn cái tên ấy, nhưng tâm trạng đã không còn như trước. Lần này không phải để yêu, không phải để sống, không phải để giữ gì, lần này, cô trở về... để gánh nợ.
Khi Ý An đến bệnh viện, không khí trong phòng dường như sánh đặc lại. Mọi thứ xung quanh vẫn y nguyên — giường trắng, dây truyền dịch, tiếng máy đo nhịp tim tít từng nhịp, một người đàn ông nằm bất động — nhưng ánh mắt bà Loan mới là thứ đâm xuyên vào da thịt. Bà đứng thẳng lưng, hai tay đan lại trước bụng, ánh mắt không rời khỏi Ý An nửa giây. Không có tiếng chào, không có tiếng hỏi han, chỉ có sự nặng nề của một người mẹ đang cố gắng ghìm lại cơn giận vì trước mặt bà, lại là “cô con dâu” từng cầm chai rượu đập vào đầu con trai bà. Nhưng ngay lúc ấy, Ý An cúi đầu, không nói nhiều, không giải thích, chỉ nhìn về phía giường bệnh, rồi rưng rưng rơi nước mắt.
Giọng cô khẽ như tiếng gió, nhưng từng chữ lại như lưỡi dao nhỏ cắt vào lòng bà Loan:
— Má ơi… con sai rồi, má đừng ghét con nữa được không?
Bà Loan lặng đi, rồi quay mặt ra phía cửa sổ. Bà không nói một câu, nhưng ánh mắt bà lộ rõ thứ gì đó... không phải tha thứ, mà là hoài nghi. Là người từng trải, bà không dễ bị đánh lừa bởi nước mắt hay những lời ăn năn, nhưng cái “sự sai” của đứa con dâu này… lại không giống cái sai thường ngày. Nó có vẻ thật, mà cũng có vẻ… quá thật, như thể nó được sinh ra từ một người khác, một người không hề biết đến thói hống hách, cũng chẳng rành mấy câu cãi cùn thường ngày.
Sau một lúc im lặng, bà Loan nhìn Ý An lần nữa, giọng bà bình thản, nhưng đáy mắt vẫn là giông bão chưa tan:
— Cô ở lại đây chăm thằng Phong, đừng để tôi nghe thêm chuyện gì kỳ quái nữa.
Rồi bà bước ra khỏi phòng, ra hiệu cho một người đàn ông mặc đồ thường dân đứng chờ ngoài hành lang, chỉ một cái liếc, người kia hiểu ý, từ nay, Ý An trong hình hài Ngọc Ngà sẽ bị theo dõi từng bước chân.
Phong vẫn chưa tỉnh, trán anh vẫn còn băng, môi khô, tay vẫn lạnh. Nhìn người đàn ông từng là chỗ dựa an toàn nhất của mình nằm im lìm, Ý An không chịu nổi. Mọi thứ ập về trong một khoảnh khắc, và nước mắt cô không cần gắng gượng cũng trào ra. Từng giọt, từng tiếng nấc nhỏ, không ai thấy, cô tự cắn môi để không bật thành tiếng. Cô không phải vợ anh, nhưng sao lúc này, nỗi đau trong cô lại đau như thể mất chồng.
Bà Loan đứng ngoài cửa phòng bệnh một lúc lâu, không vào, cũng không bỏ đi, chỉ đứng, nghe ngóng từng tiếng động phía sau cánh cửa, khi thấy người giúp việc đến gần, bà khẽ gật đầu:
— Nó không phải con Ngà đâu chị.
— Bà chủ... bà chắc chứ?
— Tôi không chắc cái gì khác, nhưng tôi biết chắc, con Ngà mà tôi biết... không biết khóc kiểu đó.
Giữa lòng đêm, Ý An nắm lấy tay Minh Phong, tay anh lạnh, tay cô run. Cô biết, trò chơi này cô không làm chủ được nữa rồi, nhưng cũng không thể thoát ra khi chưa trả nợ.
Cô cúi đầu, thủ thỉ:
— Em biết anh chưa tha thứ, nhưng... em không muốn mất anh. Em ở lại, không phải vì Ngà, mà là vì anh.
Phong vẫn chưa tỉnh, nhưng câu nói đó… rơi thẳng vào đáy tâm trí anh như một tiếng động mơ hồ giữa giấc mê. Đó là một giấc mê không còn phân rõ được đâu là vợ, đâu là người đóng thế, đâu là thật, đâu là giả, nhưng cảm giác ấm từ bàn tay người ấy... vẫn còn nguyên. Và trái tim anh — dù chưa tỉnh — hình như cũng... rung lên.
Phong vẫn bất động như một khúc gỗ mục lâu năm, lưng nằm chênh chếch giữa hai đầu giường, mái tóc rối bời dính bết vào trán, khuôn mặt trắng bệch như tấm vải chưa kịp đem ra phơi nắng. Đôi môi anh khô, nứt, nhưng vẫn mím chặt như thể đang cố giữ lại điều gì đó – một nỗi nhớ, một cơn giận, hay là một linh hồn vừa chạm mép vực.
Còn Ý An, tay chân lúng túng như người mới vào nghề điều dưỡng, mà lại không phải. Mỗi thao tác của cô đều quen thuộc, không phải với Phong – mà với mẹ mình, người đàn bà bệnh nằm một chỗ gần chục năm trời đã quen với mùi thuốc hơn mùi cơm. Cô nhẹ nhàng nhấc tay Phong lên, thay áo, lau lưng, lau cổ, lau xuống tận bụng. Bên dưới làn da đàn ông từng trải ấy là một thân thể đã hốc hác, lồng ngực phập phồng như cố níu từng nhịp thở cuối cùng.
Cô không khóc, cô cũng không nghĩ đến chuyện khóc. Không phải vì cô không buồn, mà vì những giọt nước mắt, từ lâu đã cạn kiệt sau những lần chạy vạy tiền thuốc, sau những đêm dài ôm mẹ co ro ngoài hành lang bệnh viện, sau những bữa cơm chan nước mắt vẫn phải giả vờ nuốt ngon lành trước mặt mẹ.
Lúc Phong mở mắt, căn phòng vẫn im phăng phắc. Ý An đang khum tay lau đến lòng bàn chân anh. Tiếng khăn vải cọ xát vào da, âm thanh ấy chạm tới đáy nhận thức của Phong, anh động đậy.
Ánh mắt đầu tiên của Phong đập vào sống lưng của người phụ nữ đang lom khom dưới cuối giường. Mái tóc đen, mượt, xõa dài, mùi hương từ thân thể cô, mùi bột giặt rẻ tiền lẫn trong chút tinh dầu bạc hà – quen đến đau nhói.
Phong không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ lờ mờ về những tiếng la hét, một cơn đau đầu như sét đánh, và sự giận dữ tột cùng vỡ ra thành trăm mảnh. Nhưng bây giờ – người đàn bà đang ngồi kia lại quá đỗi yên lành, yên lành đến mức khiến lòng anh bất giác buông lỏng.
Anh mở miệng, giọng khàn đặc:
— Em… là ai?
Ý An khựng lại, câu hỏi ấy, cô không lường trước. Trái tim đập mạnh như người vừa bị túm cổ lúc đang ăn trộm.
Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt đờ đẫn ấy, cố kìm run:
— Em là… Ngọc Ngà… Vợ anh.
Nói xong, sống lưng cô lạnh toát, không phải vì sợ bị phát hiện, mà vì chính miệng mình vừa thốt ra một điều không thật, một lời nói dối khoác lên tấm thân ướt đẫm nỗi thật thà.
Phong nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt ấy không lạnh lùng, không nghi hoặc, mà chứa đầy những hoang mang đang cố xếp lại như một đống giấy rách vụn, bỗng dưng, anh bật ngồi dậy, choàng tay ôm chầm lấy cô.
— Ngà… Em lại trở về rồi… Em quay lại rồi…
Vòng tay Phong siết chặt, như kẻ qua cơn mê sảng vừa chạm được vào ánh sáng đầu tiên sau một giấc ngủ lạc loài. Nhưng người đang nằm trong tay anh, không phải Ngọc Ngà – là Ý An, cô gái chưa từng được gọi là “vợ” trong bất kỳ giấy tờ nào, là người lặng lẽ làm mọi việc vì một mảnh tình mỏng như sợi chỉ.
Ý An không phản ứng, cô cứng đờ, không biết phải làm sao. Cô tưởng mình sẽ bị xua đuổi. Cô tưởng anh sẽ giật cô ra như một thứ dơ bẩn. Nhưng không, anh ôm cô thật chặt, cảm giác ấy… vừa ấm, vừa đau.
Từng hơi thở của Phong phả lên gáy, từng nhịp đập nơi ngực anh dội vào tim cô. Tất cả như một cơn sóng tràn tới, xô đổ mọi lý trí. Cô cũng vòng tay ôm lại nhẹ nhàng, tay cô đặt sau lưng anh như sợ chỉ cần buông ra là mọi thứ sẽ tan biến. Không có tiếng nói, không có lý trí, chỉ còn nhịp tim đập và hơi thở hòa chung vào nhau, trong khoảnh khắc ấy – thời gian như bị xé ra, tất cả những gì từng xảy ra tối qua, những vết cào, những lời lăng mạ, sự tuyệt vọng, nỗi tủi hờn – đều bị nén chặt vào một ngăn tủ, rồi bị khóa lại như thể chưa từng có.
Phong vẫn ôm chặt lấy Ý An, đầu gục lên vai cô, và anh nhắm mắt. Trong cơn mê tỉnh ấy, anh không biết mình đang ôm ai. Anh chỉ biết – lòng mình đang ấm như thể bấy lâu nay, anh đã bị kéo lê giữa sa mạc, giờ đây anh lại vừa chạm được vào một giọt nước.
Còn Ý An, giữa vòng tay ấy, cô không biết nên đau hay nên vui. Nỗi nhớ âm ỉ từng ngày, những đêm cô nằm ôm gối nghĩ về anh, những lần cô chợt quay đầu khi nghe ai gọi tên “Phong”… tất cả cuộn lại, vỡ òa không thành nước mắt, mà thành một cái ôm siết chặt, rồi cô lặng thinh. Mọi âm thanh dừng lại, mọi giông bão bên ngoài cánh cửa kia – tạm quên đi, chỉ còn hai con người giữa một căn phòng nhỏ, ôm nhau như thể là lần đầu, mà cũng như là lần cuối.