Giữ Yên

2

Vài hôm sau, Ngọc Ngà bắt đầu hành động, không ồn ào, không phô trương, không để lại dấu vết. Cô liên lạc với Linh, gợi chuyện khéo léo với vài người từng có cảm tình với Phong. 

Cô mở lời với chính mẹ cô – một người đàn bà cổ hủ nhưng nhạy cảm, và bà đã bắt đầu hiểu rằng: ép một đứa con gái sống trong cuộc hôn nhân giả tạo – đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.

— Má, má không thương con thì thôi, đừng bắt con sống kiểu này nữa. Má nghĩ Phong cần con à? Má nhầm rồi, anh ấy cần một người vợ… mà con thì không hợp làm vợ ai hết.

Một tuần sau, Ngà nhận được một cuộc điện thoại từ Gia Khánh – người tình, người bạn, người đồng lõa trong mọi cuộc phản bội cô từng có.

— Ngà, anh vừa đi từ Đà Lạt về, có chuyện lạ lắm, mà lạ thật sự luôn.

— Nói luôn đi.

— Có một con bé bán quán ăn ở gần chân núi Langbiang… Anh thề, nhìn y chang em.

— Giống bao nhiêu phần trăm?

— Chín mươi… Không, chín mươi lăm. Nếu nó thay kiểu ăn mặc, sửa đi dáng đi đứng chút… Anh thề, thằng Phong nhìn cũng không biết đâu.

Ngọc Ngà ngồi thẳng dậy.

Mười hai giờ đêm, cô gọi ông Mẫn tới, cái người hầu già đã theo cô từ lúc cô còn tắm trong chậu đồng, ăn bằng muỗng bạc, chơi búp bê nhập từ Pháp.

Không cần nói nhiều, cô chỉ hỏi đúng một câu:

— Ông có đi Đà Lạt được không?

Ông Mẫn gật, không chờ hỏi tiếp.

Bốn ngày sau, Ngà nhận được một xấp hình rửa gấp. Cô ngồi ở salon, tay run khẽ khi lật từng tấm. Mỗi một cái ảnh như quất vào mắt cô một cái tát: giống – một cách kỳ quái.Đó không phải là kiểu giống chị em, mà là kiểu giống đến mức có thể tráo chỗ cho nhau mà không ai phát hiện.

Khi tới tấm thứ mười, Ngà ngồi phịch xuống. Tim cô đập nhanh như chạy bộ. Cô không tin vào may mắn, càng không tin vào số phận. Nhưng thứ này – rõ ràng là một cái cửa, mà nếu cô không đẩy ra, thì đời cô sẽ tiếp tục bị khóa trong cái lồng mà người ta gọi là danh gia vọng tộc.

Cô gái trong hình là Ý An. Ý An tên thật là Lê Xuân Ý An. Con gái duy nhất của một bà mẹ buôn vé số, bán quà vặt trước cổng bệnh viện. Tốt nghiệp cao đẳng kế toán, thất nghiệp liên miên, rồi quay lại mở một quán ăn nhỏ lấy công làm lời, nhà dột, người bệnh, điện thoại cùi, giấc mơ đứt gánh. Người như vậy – không có sức phản kháng, không có nơi dựa, không có cái gì để mất, ngoài… chính mẹ mình.

Buổi chiều hôm đó, cô bị mời lên một khách sạn, có người nói sẽ hỗ trợ vốn kinh doanh. Cô tin, cô từng nghe người ta nói: “Làm gì có ai giàu mà giúp người nghèo.”, nhưng cô vẫn tin, vì không còn cách nào khác.

Khi bước vào phòng, thấy ba người ngồi chờ, cô hơi rụt rè. Một người là ông Mẫn – không nói gì, chỉ nhìn. Một người là một phụ nữ có gương mặt… y như mình – đang cười nhạt. Người còn lại là Gia Khánh, người đàn ông có ánh mắt lấp lửng như một vũng nước đọng giữa ngõ vắng, không sạch, không bẩn, nhưng nhìn lâu thì thấy lạnh sống lưng.

— Tôi tên Ngọc Ngà.

Người phụ nữ giống cô lên tiếng 

— Và từ hôm nay, tôi cần cô thay tôi làm vợ người khác.

Ý An đứng chết trân, rồi hỏi, như một phản xạ:

— Chị nói gì? Tôi... làm vợ ai cơ?

— Chồng tôi, Đoàn Minh Phong.

Cô lắc đầu, định quay đi, nhưng rồi một tờ giấy được đặt lên bàn, giấy khám bệnh, chẩn đoán: Ung thư gan – giai đoạn hai, người bệnh: Lê Thị Yến

— Tôi lo viện phí. Tôi trả lương. Cô chỉ cần ở trong căn nhà đó, ngủ trong căn phòng đó, gọi người đàn ông đó là chồng, diễn y như tôi là được.

Ý An bật khóc.

— Tôi không làm được đâu. Tôi… tôi không biết sống kiểu đó.

— Cô không cần biết, cứ làm theo đúng lịch, có người huấn luyện, có ông Mẫn đi kèm, mỗi tháng tôi trả cô gấp mười lần tiền cô kiếm ở quán.

— Chị… ác lắm. Tôi không thể…

— Cô từ chối đi, rồi về mà nhìn mẹ cô nằm co quắp trên giường chờ chết, rồi chờ coi có ai ngoài tôi chịu giúp không.

Cuối cùng, Ý An cũng ký vào hợp đồng, dù tay run, dù tim đau, dù mắt mờ lệ, cô vẫn ký. Vì đời cô – không phải một cuốn tiểu thuyết, ở đó, người nghèo không có lựa chọn nào ngoài cam chịu.

Một tháng sau, cô xuất hiện tại nhà họ Đoàn – với tên gọi mới: Hoàng Ngọc Ngà, mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt… đều được tập luyện. Cô học cách chải tóc theo kiểu “con dâu danh gia”. Cô học cách mỉm cười lạnh nhạt, như một cái mặt nạ dán lên mặt sớm tối. Cô học cách né cái nhìn của Phong – người chồng “trên giấy” nhưng thật hơn bất kỳ ai cô từng gặp.

Mọi người đều tin, không ai nghi ngờ, chỉ riêng một người – Đoàn Minh Phong.

Anh nhìn cô rất khác, anh không nói ra, nhưng ánh mắt anh… đầy hoài nghi. Bởi vì người đàn bà mà anh sống chung mấy năm qua – dù dối trá, cũng chưa từng dịu dàng đến thế. Còn cô gái đứng trước mặt anh lúc này – không có mùi son môi, không có mùi nước hoa, không có sự cao ngạo… chỉ có ánh mắt buồn và đôi bàn tay gầy guộc như đã từng cầm lấy cuộc sống mà kéo không nổi.

Và thế là Lê Xuân Ý An bước chân vào căn nhà đó không phải bằng đôi dép của mình. Cô đi bằng gót giày của người khác – theo đúng nghĩa, từ giọng nói cho tới cách thở, cách ngồi, cách nhìn xuống hay ngoảnh mặt đi… từng thứ một, đều không còn là của cô. Nhưng điều tệ hại nhất, không phải là việc phải sống giả, mà là sống giả trong ánh mắt của người thật. Cô không phải không cố, cô học từng câu chào hỏi của giới thượng lưu. Cô học cách gọi người giúp việc bằng giọng điệu lười biếng, pha chút chua ngoa. Cô học cả cách nhướn mày – một động tác nhỏ xíu mà cô phải luyện suốt ba đêm mới làm được.

Nhưng có những thứ không học được. Ví dụ như cách khinh người không cần lý do. Ví dụ như ánh nhìn của một người luôn tin mình hơn người khác một bậc. Ý An không làm được, dù có nhắm mắt lại, cô cũng không thể biến mình thành một người đàn bà từng quen sống trên đầu người khác.

Ông Mẫn giám sát từng bước. 

Ông không nói nhiều, nhưng mỗi khi cô nói sai, đi sai, hoặc lỡ phản ứng quá chân thật – ông chỉ cần liếc mắt một cái, Ý An đã lạnh sống lưng.

— Tôi nhắc lại, cô không được mềm lòng, đây là hợp đồng cô đã ký, không phải là cuộc đời của cô.

— Tôi không quen sống kiểu này… Tôi không lừa ai được…

— Cô đâu có được quyền chọn, cô ký rồi, và mẹ cô vẫn đang nằm viện, hiểu chưa.

Mỗi lần nghe ba chữ “mẹ cô vẫn”, Ý An câm miệng, không phải sợ, mà là đớn đau. Cô nuốt xuống, rồi lại ráng sống tiếp như chưa từng sinh ra là mình.

Ba ngày đầu, cô mắc lỗi liên tục. 

Người giúp việc nhìn nhau thì thầm:

— Cô chủ nay sao lạ lắm, dịu dàng ghê.

— Chắc bị gì đó trong chuyến đi vừa rồi.

— Có khi nào ăn trúng thứ gì… đổi tính luôn rồi không?

Không ai dám nghi ngờ công khai, vì khuôn mặt kia – không lẫn đi đâu được. Nhưng trong bụng họ, sự ngờ vực đã bắt đầu bén rễ.

Phong thì không nói gì, nhưng anh không phải người mù. Anh vẫn sống bên người đàn bà đó từng ngày. Và bây giờ, cũng chính là người ấy – nhưng không còn thở ra cái mùi gai góc, không còn ánh mắt sắc như dao, không còn giọng cười gắt gỏng, thay vào đó là sự e dè, mềm mỏng, vụng về đến dễ thương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận