Giữ Yên

8

Có một buổi tối, khi đi bộ một mình ra đầu hẻm mua đồ ăn, cô nhìn thấy Gia Khánh ngồi trong quán lề đường với một con nhỏ khác — tóc nhuộm bạch kim, mặt phấn dày cộm, đang đút từng miếng thịt nướng vào miệng hắn. Hắn cười toe, vui hơn cả khi đi với cô. Cô đứng chết trân, tay run, không dám bước lại, không phải vì sợ làm lớn chuyện, mà là vì… nếu bước tới, cô sợ mình sẽ vỡ thành từng mảnh ngay giữa đường.

Đêm hôm đó, cô không về khách sạn. Cô đi lang thang qua những con đường quen thuộc. Và rồi, số phận chơi khăm, khi đúng lúc quay xe vào hẻm nhỏ thì… cô bắt gặp một cảnh không ngờ. Minh Phong đang đi bên cạnh Ý An, cả hai ăn mặc đơn giản, tay xách một bịch đồ ăn từ nhà hàng, không vệ sĩ, không tài xế, không có ánh hào quang nào, nhưng lại toát lên vẻ gì đó... ấm, bình yên, gần gũi. Họ cười với nhau, không phải kiểu “vợ chồng danh nghĩa”, mà là kiểu “người có tình”. Ngọc Ngà đứng nép sau bức tường, mắt dán vào từng bước đi của hai người. Mặt cô lạnh đi, không phải vì ghen vì tình, mà là ghen vì vai. Cái vị trí đó — cái danh “bà Đoàn” đó — từng là của cô, và giờ, người khác đang sống, đang được yêu, đang được tin tưởng bằng cái tên của cô.

Cô nắm chặt tay, móng tay in lằn trong lòng bàn tay, một cơn giận pha lẫn bẽ bàng trào lên ngực.

“Tôi đi chơi một thời gian, mà bây giờ thành người thừa hả?”

Tối về, Ngà ngồi trong căn phòng thuê, ánh đèn điện thoại soi lên mặt, chiếu rõ vết mỏi mệt sau lớp phấn mỏng. Cô gọi cho ông Mẫn, điện thoại đổ chuông ba lần, ông mới bắt máy, cô nói ngay:

— Tôi muốn quay về.

Giọng ông Mẫn bình thản như nước lã:

— Cô còn gì để quay lại?

Cô siết chặt điện thoại, nói như cắn răng:

— Tôi là vợ hợp pháp của Phong, tôi là bà Đoàn, không ai thay tôi được.

Bên kia đầu dây im lặng một lúc, rồi ông nói, nhẹ như một lời cảnh báo:

— Cô về cũng được... nhưng không phải ai cũng còn chờ cô đứng vào chỗ cũ đâu.

Điện thoại cúp, mắt Ngà vẫn trừng trừng nhìn vào bóng đêm phía ngoài cửa sổ. Trong đầu cô bây giờ không còn là gương mặt Gia Khánh nữa, mà là ánh mắt của Phong — cái ánh nhìn lạnh như thép nhưng đầy tin tưởng khi nhìn Ý An. Ngọc Ngà chưa từng thấy ánh nhìn đó dành cho mình.

Sáng hôm đó, Ý An vừa định mở điện thoại báo tin vui cho mẹ thì máy rung lên, màn hình hiện tên người mà cô không bao giờ chủ động gọi: ông Mẫn.

— Dạ, cháu nghe.

— Cô Ngà về.

Chỉ ba chữ, như lưỡi dao lách qua lòng bàn tay. Cô cầm máy mà thấy mọi thứ trong người trôi tuột, như thứ gì đó vừa mới yên ổn một chút đã bị bốc lên, ném ra khỏi đường ray.

Ông Mẫn không giải thích gì thêm, chỉ dặn:

— Chuẩn bị đồ đi, tôi lái xe tới đón.

Ý An tắt máy, không khóc, cũng không dám thở dài. Cô vào phòng thu dọn, nhẹ tay gấp lại từng chiếc áo, từng cái váy mà mấy hôm trước Minh Phong còn bảo: “Em mặc màu này đẹp hơn đó.” Tất cả… bây giờ không còn là của cô nữa.

Không ai trong nhà được báo trước, cô rời đi trong im lặng, lúc chào bà Hai, bà còn ngớ người:

— Ủa con đi đâu vậy?

— Cháu... về nhà một chuyến, để lại phòng sạch cho cô Ngà.

Bà Hai chết lặng, bà không hỏi thêm gì, nhưng khi Ý An quay đi, bà lặng lẽ cầm điện thoại gọi lên tầng:

— Bà chủ à… có biến rồi đó.

Và rồi Ngọc Ngà trở lại như chưa từng biến mất, vẫn mái tóc đó, gót giày đó, giọng nói chát chúa đó. 

Cô ta bước vào nhà, không thèm liếc ai, mở miệng là:

— Sao đồ đạc tôi đâu hết rồi? Bếp gì mà mùi nồng nặc vậy? Căn nhà này càng ngày càng như… nhà trọ ấy.

Không ai đáp, mấy người làm rút hẳn vào sau bếp, chỉ có bà Loan ngồi im ở salon, mắt không rời cô con dâu.

Ngọc Ngà nhếch môi:

— Má nhìn con vậy làm gì? Con đi chứ có chết đâu mà má nhìn như thấy ma sống.

Bà Loan không nói ngay, chỉ chậm rãi rót trà, rồi mới thong thả:

— Má không thấy ma, má chỉ không quen, vì con đi, thì người khác thay con, mà giờ con về, lại giống như chưa từng đi.

Ngọc Ngà chặn ngang:

— Ai thay con? Ý má nói... cái con nhà quê đó ấy hả?

— Con nói nó là nhà quê, vậy mà nó ở đây, ai cũng thương, còn con thì... sống từ nhỏ tới lớn trong nhà này, mà giờ về, người làm tránh mặt hết đó con.

Câu đó, Ngọc Ngà nghe xong chỉ cười khẩy:

— Má nói vậy là chê con, nhưng con nói trước, đây là nhà con, con có quyền.

Buổi chiều, ông Mẫn đưa Ý An tới một căn phòng trọ nhỏ cách khu đô thị mấy quận. 

Cô xách túi vào, không hỏi gì, nhưng trước khi ông rời đi, cô khẽ nói, mắt vẫn nhìn xuống sàn:

— Cháu phải sống như vậy... bao lâu nữa?

Ông Mẫn im, một lúc lâu, mới nói:

— Cô ấy chưa chán thì còn lâu.

Về phía bà Loan, sau khi tận mắt chứng kiến hai “cô con dâu” khác nhau quay vòng như thể trong phim truyền hình, bà bắt đầu đi nước cờ riêng. Bà âm thầm cho người theo dõi Ngọc Ngà, tìm hiểu mấy mối quan hệ mà cô ta giấu giếm. Nhưng tất cả đều quay về tay trắng, không ảnh, không ghi âm, không một manh mối, Ngọc Ngà “sạch” như được gột rửa. Nhưng chính cái sạch đó, lại khiến bà càng chắc chắn hơn: “Con nhỏ này có chuyện mờ ám giấu mình rồi.”

Một lần, bà gọi ông Mẫn vào thư phòng, giọng bà sắc như dao chém giấy:

— Anh theo con dâu tôi từ nhỏ, vậy giờ tôi hỏi thật — người ở đây mấy tháng vừa rồi, có phải là Ngọc Ngà không?

Ông Mẫn không thay đổi nét mặt, nhưng tay siết nhẹ vành nón lụp xụp đang cầm:

— Tôi chỉ biết làm theo lệnh cô chủ, còn ai là ai… tôi không có quyền nói.

Bà Loan nhìn ông, rồi thở ra một tiếng rất khẽ, rất mệt:

— Tôi già rồi, nhưng đầu tôi chưa rỗng. Con dâu tôi… không còn là nó nữa, còn cái cô bé kia, nó sống mà tôi thấy lòng tôi nhẹ, mà giờ nó đi, tôi thấy cái nhà này lạnh lại rồi.

Bà quay đi, rồi nói như tự nhủ:

— Có lẽ... có lúc mình phải chấp nhận một sự thật: một người là con dâu mình, nhưng người biết sống tử tế, mới là người nên gọi là người nhà.

Lần trở về này, Ngọc Ngà không rút lui nữa. Cô ta ở lại, bám trụ từng ngày, mặt dày như chưa từng bỏ nhà theo trai, miệng cười như thể chưa từng có kẻ thứ ba trong bóng tối. Nhưng điều khiến mọi người lạ nhất là: Đoàn Minh Phong vẫn để yên, không một câu hỏi, không một lời đuổi, cũng không hề quan tâm.

Cô ta sống trong nhà chồng suốt mấy tháng trời, mỗi ngày như ngồi trên đống lửa, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bộ mặt thản nhiên. Thực chất, Ngà không còn đường lui. Gia Khánh dứt dây bỏ trốn, tiền nợ còn đó, bọn chủ nợ gọi điện gào rú từng đêm. Bao nhiêu tiền trước đây móc túi Minh Phong được đều đã đội nón ra đi hết rồi. Giờ cô ta quay về, không phải vì tình, mà là vì cái vi, chỉ tiếc, lần này cái ví đó đã biết… đóng khóa.

Phong không thèm giấu sự dửng dưng. Anh không lườm nguýt, không quát tháo, chỉ lặng lẽ đặt giới hạn, không chuyển tiền, không đưa thẻ, không cho mở tài khoản phụ, và cũng không ngủ chung giường.

Ngà gợi chuyện mấy lần, ban đầu còn bóng gió:

— Anh làm gì mà tài khoản khoá kỹ vậy? Em là vợ anh đó.

Phong nhếch môi:

— Vợ anh không phải chỉ là trên giấy, mà là phải sống sao cho đáng gọi là vợ.

Cô ta cười, nhưng ánh mắt bắt đầu tối lại, rồi sau đó, cô thử một cách khác. 

Một đêm, khi Phong vừa tắm xong, bước ra thì thấy cô nằm chờ sẵn, mặc thứ mỏng hơn cả im lặng, cô ta nhìn anh, giọng nhỏ xíu:

— Em nhớ anh, Phong.

Phong đứng đó, khăn lau tóc còn vắt trên vai, mắt anh không một gợn cảm xúc, nhưng câu nói thì lạnh hơn đá trong ly rượu:

— Cô đừng dùng thân xác để xin đặc quyền, nhìn vào gương đi, chính cô cũng biết cô đang làm gì mà.

Ngà cắn môi:

— Anh là chồng tôi, tôi ngủ với chồng mình thì có gì sai?

Phong gằn từng chữ, như cắt đôi mạch máu đang căng lên trong cổ:

— Sai ở chỗ cô dùng thứ đó để đổi lấy tài khoản ngân hàng, và tệ hơn… là cô tưởng tôi sẽ mua cái đó của cô.

Ngọc Ngà bật dậy, run giọng:

— Anh nghĩ tôi rẻ tới vậy sao?

Phong nhìn cô, không né tránh, cũng chẳng cần giấu sự ghét bỏ:

— Không, cô không rẻ, nhưng cô trơ, và tôi thì không còn ngây thơ nữa.

Từ đó, anh càng lạnh, cô ta càng sốt ruột. Tiền thì cạn, nợ thì dí, mặt mũi thì còn phải giữ, nhưng Phong nhất định không nhả ra một đồng. Dù sống chung, nhưng rõ ràng… anh đã không còn nhìn cô là vợ.




Bạn cần đăng nhập để bình luận