Giữ Yên
12
Đêm đó, cô nằm nghiêng lưng về phía anh, tay run run siết chặt cái mền. Cô biết… mọi thứ sắp vỡ. Sáng mai, nếu cô đồng ý đi ngân hàng – là đặt chân vào vũng lầy của Ngọc Ngà, còn nếu từ chối – Phong sẽ nhìn cô bằng con mắt khác, có khi sẽ lần ra sự thật, mà sự thật này… cô không đủ sức giữ tiếp.
Vài tuần sau, Phong cùng “vợ” đặt chân tới sân bay quốc tế, tay nắm tay đi qua cửa kiểm tra an ninh như hai vợ chồng bình thường đi nghỉ lễ. Nhưng thật ra, trong đầu mỗi người đều đang giấu một chuyện chẳng bình thường chút nào.
Đối với Phong, đây là lần đầu tiên anh quyết định gác lại toàn bộ lịch trình điều hành doanh nghiệp để đưa vợ đi chơi – một người vợ mà dạo gần đây, anh không dám chắc mình còn hiểu được bao nhiêu phần. Có lúc anh thấy cô như người cũ, nhưng cũng có những lúc, cô khiến anh bối rối vì cảm giác thân quen kiểu khác – cái kiểu thân thuộc nhưng không rõ mình từng biết từ khi nào.
Còn với Ý An, đây là lần đầu tiên trong đời được đi nước ngoài. Cố có hộ chiếu mới, vali mượn, quần áo mới chưa kịp mặc đã nhăn, và một trái tim đang phập phồng như sắp vỡ. Cô không dám thể hiện mình quá lạ lẫm, cũng không dám vui quá đà, nhưng cô không che nổi ánh mắt sáng rỡ của mình khi lần đầu được ngồi trên máy bay. Cô sững người mấy giây khi nhìn thấy màn hình chỉ dẫn bằng tiếng Anh, cô ngẩn ngơ trước khay ăn có bánh mì lạnh với miếng bơ nhỏ xíu. Cô không biết dùng dao nĩa thế nào cho đúng, cô vụng về khiến tiếp viên phải nhắc khéo. Cô ngồi sát cửa sổ, dán mắt ra ngoài như trẻ con lần đầu thấy mây gần đến vậy.
Phong ngồi cạnh, anh liếc sang vài lần. Anh nhớ hồi mới cưới, đi resort trong nước, Ngọc Ngà chẳng tỏ vẻ gì lạ lẫm. Lúc đó, anh hỏi gì cô ta cũng biết, thậm chí còn biết cả chỗ nào sang hơn, món nào phải gọi trước. Nhưng người đang ngồi cạnh anh lúc này, rõ ràng không giống vậy. Cơ anh - cô thật sự... đang tận hưởng từng khoảnh khắc một, như thể mới đi du lịch lần đầu.
Lúc xuống sân bay ở Bali, Phong chủ động kéo vali cho cả hai. Ý An cứ xoay qua nhìn quanh liên tục, mỗi thứ ở đây đều khiến cô ngỡ ngàng – từ biển quảng cáo, người bản xứ, đến cả những bảng chỉ dẫn đơn giản nhất. Thỉnh thoảng cô quay lại hỏi anh mấy câu ngớ ngẩn: “Anh ơi, mình đổi tiền ở đâu?” “Ở đây uống nước máy được không?” “Anh có mang theo phích cắm điện không?” Những câu hỏi ấy... chẳng khác gì người đi du lịch lần đầu. Anh không nói ra, nhưng trong đầu bắt đầu có vết xước.
Mấy ngày sau đó, họ đi chơi khắp nơi, dưới danh nghĩa vợ chồng, cả hai không có lý do gì để né tránh. Họ cùng nhau ăn tối, ngồi quán cà phê ven đường, thuê xe máy chạy lòng vòng trong mấy thị trấn nhỏ. Ý An cười nhiều, Phong nhìn cô nhiều hơn. Anh bắt đầu nhận ra, từ ánh mắt cho tới cách cô nhìn cuộc sống – những điều đó đều không giống người anh từng cưới.
Có hôm, họ lạc đường, Phong ngồi nghỉ ở bậc thềm, còn Ý An hỏi đường bằng thứ tiếng Anh ngập ngừng. Cô không sành, nhưng cô vẫn cố gắng. Anh nhìn từ phía sau, thấy cái dáng lưng nhỏ nhắn ấy bỗng dưng khiến tim mình siết lại, không phải vì cảm giác thương hại, mà vì cảm giác... cần bảo vệ người phụ nữ này.
Tối về phòng, cả hai nằm hai bên giường. Anh không đụng vào người cô, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng lặng lẽ đặt nơi đó. Cô vẫn tắm trước, thay đồ kín đáo, rồi nằm im. Có lúc anh thấy cô quay lưng mà vai rung nhẹ – không rõ vì khóc hay lạnh. Anh muốn chạm tay lên vai cô, hỏi han một câu, nhưng không dám. Không hiểu sao, dù ngủ chung giường, nhưng anh lại có cảm giác cô đang... xa anh hơn bao giờ hết.
Còn Ý An, mỗi lần thức dậy thấy Phong vẫn nằm bên cạnh, mỗi lần nhìn thấy anh cười dịu dàng đưa cho cô chai nước, mỗi lần đi giữa phố đông được anh nắm tay kéo để né xe đang chạy trên đường – tất cả những điều này đều khiến cô muốn khóc. Vì cô biết, cái hạnh phúc này – không dành cho mình. Cô đang sống đời của người khác. Dù có yêu anh đến mức nào, dù có rung động đến bao nhiêu – thì cô cũng không thể lấy thân phận vay mượn để giữ lấy người thật.
Có lần, họ cùng ngồi ăn kem trên vỉa hè, Phong hỏi:
— Em thích Bali không?
Ý An gật đầu:
— Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được đi xa thế này.
Phong chau mày:
— Chứ hồi trước đi Pháp, đi Hàn, em có nói gì đâu?
Ý An khựng lại, đôi tay cứng đờ, một giây chậm trễ ấy... lọt trọn vào mắt Phong. Anh không hỏi tiếp, nhưng từ lúc đó, cái suy nghĩ âm ỉ trong đầu anh bắt đầu có hình, không phải là ghen, không phải là nghi ngờ, mà là... hoang mang. Người ngồi trước mặt anh lúc này... rốt cuộc là ai?
Hôm nay, Ý An ngồi bên cửa sổ phòng khách sạn, cô nhìn ra ngoài, lòng quặn thắt lại. Cô biết, mỗi phút cô cười, mỗi giờ cô đi chơi, mỗi tối cô nằm bên anh – là một ngày cô đang lừa dối anh thêm. Cô ước gì thời gian dừng lại ở đây, ước gì không cần quay về, ước gì cô chưa từng bước vào vai này, ước gì...
Đêm cuối ở Bali, trên ban công của căn phòng tầng cao, gió lồng lộng thổi vào nhưng không đủ sức làm dịu đi nhịp tim hai con người đang ngồi đối diện nhau. Không phải vì trời lạnh, mà vì khoảng lặng giữa hai người... bắt đầu có cái gì đó không tên len vào.
Phong mở nắp chai vang đỏ, rót rượu ra hai ly thủy tinh. Loại rượu này, năm nào sinh nhật Ngọc Ngà cũng đòi uống. Anh không quen uống, nhưng vẫn giữ thói quen mua vì cô thích. Tối nay, anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, anh chỉ nghĩ đơn giản là một đêm đẹp, đáng để hai vợ chồng cùng nhấp vài ngụm, ngồi lại sau cả ngày lang thang mệt nhoài, chỉ có điều… người ngồi trước mặt anh lại không phải Ngọc Ngà, ít nhất, không phải Ngọc Ngà anh từng quen.
Ý An cầm ly bằng hai tay, như thể đang bưng chén nước cúng. Mặt cô hơi tái, cô cười cười để che đi sự lúng túng, mùi rượu vừa chạm vào mũi đã khiến bụng cô chộn rộn. Cô không quen uống, nhưng không dám từ chối, vì từ chối… sẽ lại làm lộ ra hết bí mật.
Cô ngửa nhẹ cổ, đưa ly lên môi, nhấp một ngụm, cái vị chát chát nồng nồng chạy một đường thẳng xuống cổ họng khiến cô nhăn mặt. Phong để ý thấy nhưng không nói gì.
Anh chỉ nhìn cô thêm vài giây, rồi cũng nhấp một ngụm nhỏ, anh hỏi nhẹ như không:
— Em vẫn uống loại này à?
Ý An giật mình, đôi mắt cô dao động trong một tích tắc. Cô mím môi gật đầu, tránh ánh nhìn của anh, rồi rót thêm chút nữa để uống tiếp. Lần này, cô uống nhiều hơn một hơi, cổ họng cô rát, bụng nóng ran, mắt cô bắt đầu hoa.
Phong thấy cô uống vội, anh cũng chẳng ngăn lại.
Anh chỉ chậm rãi rót thêm cho mình, rồi dựa lưng ra sau, buông nhẹ một câu:
— Uống được thì uống, không được thì đừng cố, không ai ép em cả.
Ý An bật cười, giọng cười ngắn ngủi, khô và nghèn nghẹn. Cô đặt ly xuống bàn, chống hai tay lên đùi, cúi đầu, mắt bắt đầu rưng, không biết là vì rượu, hay vì lòng cô đang nhão ra như bùn sau mưa. Phong quay sang, định hỏi cô sao vậy – thì thấy nước mắt cô đã rơi. Không ồn ào, không nấc, đó chỉ là nước mắt tràn ra, chảy xuống cằm, lặng lẽ như người ta tháo một cái van lâu ngày bị nghẽn.
Anh bối rối, đặt ly xuống, chậm rãi tiến lại gần:
— Em sao vậy?
Cô ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, môi mím lại, không nói gì một lúc, rồi như thể không kìm được nữa, cô bật ra một câu chẳng ăn nhập:
— Em nhớ mẹ quá… anh ơi.
Phong khựng lại, Ý An đưa tay quệt ngang mặt, cố nén tiếng nấc:
— Hồi đó, mẹ em bệnh… Nửa đêm em toàn phải thức đút thuốc cho bà, phải thức lau người cho mẹ, cũng mấy lần mẹ đau quá, em chỉ biết ngồi ôm bà mà khóc, mà hồi đó nghèo… đâu có tiền cho mẹ đi đâu xa đâu. Mẹ chưa ra khỏi tỉnh bao giờ… Còn em, giờ được đi đây đi đó, được sống trong khách sạn đẹp như vầy, được ăn ngon… tự nhiên em thấy có lỗi…với mẹ em quá.
Phong siết nhẹ tay, anh không hiểu vì sao vợ mình lại nói chuyện như thể là một người khác, mẹ vợ anh từng đi Singapore, còn khoe ảnh với bạn bè trên mạng. Ngọc Ngà chưa từng nhắc tới hoàn cảnh nghèo túng như vậy, càng không phải kiểu người khóc chỉ vì một ly rượu.
Anh im lặng, Ý An quay sang nhìn anh, rượu làm mắt cô mờ, nhưng lòng thì sáng lạ thường. Cô biết mình đã nói lỡ, nhưng đã đến nước này rồi… cô không muốn dối anh thêm nữa.
Cô hỏi nhỏ, môi run:
— Nếu… một ngày nào đó… em không phải người vợ luôn ở bên anh… thì… anh có còn thương em không?
Câu hỏi đó… khiến lòng Phong chao đảo. Anh không đáp, không lý giải, không nghĩ ngợi, anh chỉ tiến tới, ôm lấy cô. Không hề báo trước, anh ôm cô như thể muốn gói chặt người đàn bà ấy, người đàn bà đang tan ra trong tay mình. Anh ôm cô như người ta ôm một kỷ niệm chưa từng có nhưng lại nhớ suốt đời, rồi môi anh chạm vào môi cô, không vội vã, không điên cuồng, nhưng có độ nóng của người đang dồn nén. Ý An không đẩy ra, lần đầu tiên, cô không nghĩ mình đang đóng vai Ngọc Ngà. Cô không nhớ mình là ai, cô chỉ biết, người đàn ông này – trong khoảnh khắc này – là thật, ánh mắt thật, hơi thở thật, vòng tay thật. Cô không gồng nữa, không đóng nữa, cô chạm môi lại. Nụ hôn đó dài, mềm, run rẩy, như thể hai tâm hồn chạm nhau qua đường da thịt.
Phong đặt cô nằm xuống, Ý An nhắm mắt, nước mắt vẫn lăn, nhưng không còn buồn, không còn dằn vặt, chỉ còn… cảm giác thật. Từ hơi thở, đến làn da, từng chuyển động tay – đều là của Ý An, không phải diễn, không phải mượn thân, không phải đóng vai thế thân.