Giữ Yên
6
Nhưng cái biến mất của Ngà không phải ngẫu nhiên, đó là sự tính toán được sắp đặt từ trước. Một tuần này, Ngà không muốn thấy mặt Phong, không phải vì hối lỗi, mà vì... chán. Cô ta chán cái kiểu đàn ông điềm đạm mà lạnh như tiền, chán cái kiểu “chồng gì mà mỗi lần vợ tiêu xài là lại lôi ra nào là thỏa thuận, điều khoản”. Cô ta muốn thoát thân để xả hơi, để tiêu xài theo đúng kiểu của mình mà không bị rình rập. Cô ta không sợ Phong bỏ cô ta, vì có một quân bài bí mật – vẫn đang ở lại căn nhà đó, thay cô ta sống, thay cô ta thở, thay cô ta ăn cơm cùng chồng. Và quân bài ấy, chính là Ý An.
Ông Mẫn thì không hỏi nhiều, là người theo Ngà từ bé, ông đã quen với cái kiểu “tôi nói thì ông làm, không cần hỏi lý do” của cô chủ. Bàn tay ông đã già, nhưng cách sắp xếp mọi chuyện thì vẫn còn bén nhọn như dao lam, chỉ trong một đêm, mọi thứ được thu xếp xong xuôi. Sáng hôm sau, ông lái chiếc xe quen thuộc, tìm đến trước cổng một căn nhà nhỏ ở Đà Lạt. Ý An đang chờ, tay xách theo chiếc balo cũ, đứng thẳng lưng nhưng mắt thì ngập tràn lưỡng lự. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu khi thấy ông Mẫn.
Họ không trao đổi, cô bước lên xe, xe nổ máy, căn nhà ấy nhỏ lại phía sau lưng họ. Bên trong căn nhà đó, người mẹ trước đó còn nằm trên giường bệnh, nay mới được chuyển đến một bệnh viện tỉnh tốt hơn nhờ một khoản tiền lớn. Số tiền không phải từ việc làm chân chính, mà từ một “bản hợp đồng không giấy trắng mực đen” giữa Ý An và ông Mẫn – người làm thay mặt cô chủ sắp xếp mọi thứ.
Ý An được trả công để đóng vai Ngọc Ngà, sống cùng Phong, thay thế tạm thời trong những lúc Ngà “bận đi chơi” hoặc “không muốn dính líu gì tới cái nhà đó”, cô biết rõ mình là người đóng thế. Một tuần vừa rồi, cô được nghỉ phép – theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng, được về quê, được thở, nhưng cũng là để gạt mẹ mình một cách tử tế.
Chiều hôm về, cô ngồi cạnh giường mẹ tại bệnh viện, tay cô xoa nhẹ cánh tay nhăn nheo vì truyền nước của bà.
Mẹ cô già đi nhiều, nhưng mắt vẫn ánh lên niềm vui, vì con gái về, vui hơn nữa là nghe Ý An nói:
— Mẹ à, con lên thành phố làm kế toán cho một công ty lớn. Tiền lương của con cũng cao, nên mới đủ chữa bệnh cho mẹ vậy á.
Mẹ cô cười, một nụ cười yên tâm đến đáng sợ. Đáng sợ là vì cô biết mình đang nói dối, nhưng là cái dối cần thiết, để mẹ sống thêm, khỏe lên, yên lòng mà chữa bệnh. Cái dối ấy như con dao ngắn, đâm vào ngực người nói, nhưng cũng như bàn tay mềm, đắp chăn cho người bệnh.
Mấy ngày ở quê trôi qua nhanh như gió thổi qua tóc. Ý An không nói nhiều, cô giặt đồ, nấu cơm, bón cháo, chở mẹ đi tái khám, trả tiền viện phí. Cô làm hết những gì con gái nên làm, nhưng trong lòng cô, có một điều không chịu yên: Minh Phong.
Cô không yêu anh ấy, cô cũng không cho phép bản thân yêu, nhưng mỗi lần nghĩ tới ánh mắt anh – lúc dịu dàng ngồi đọc sách, lúc lặng lẽ đặt ly nước lên bàn, lúc gằn giọng vì chuyện Ngà tiêu xài – lòng cô lại bối rối như tơ cuốn. Không phải bối rối vì rung động, mà là vì cô thương thay cho một người đàn ông đang bị lừa gạt một cách thản nhiên bởi chính người anh gọi là vợ.
Một đêm nọ, nằm kế mẹ, Ý An quay mặt vào tường không ngủ được.
Cô thì thầm như nói với chính mình:
— Không được rung động, cái gì cũng có giá của nó. Mình ở đó vì tiền, mình không được mơ mộng.
Cô nhắm mắt, nhưng lòng thì mở toang.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp lên cao, Ý An xách balo quay trở lại thành phố. Cô trở lại cái nhà ấy, trở lại với vai diễn dang dở mà cô không biết mình còn gồng được đến bao giờ.
Khi về tới nhà Phong, ông Mẫn chỉ nói một câu:
— Cô chủ vẫn chưa có ý định về. Cô ráng thêm mấy hôm nữa đi.
Ý An đứng đó, tay nắm chặt quai balo, không ai mở cửa cho cô, không ai biết cô vừa từ đâu về, cũng không ai hay, người vừa bước vào nhà kia không phải vợ Phong, mà là một kẻ đóng thế.
Cô quay tay nắm cửa, rồi đẩy cửa vào nhà, tự nhủ một câu trong lòng, như người bước vào phòng giam tự nguyện: “Lại trở về lồng giam của mình rồi.”
Không ai bảo ai, nhưng cả căn nhà bắt đầu thấy có gì đó... không đúng. Ngọc Ngà – cái tên mà mỗi lần nhắc đến là người làm phải cúi đầu, tài xế phải rút khăn lau trán, và bà giúp việc lâu năm như bà Hai thì chỉ dám gọi trống không sau lưng – bỗng dưng mấy hôm nay như lại biến thành một người khác.
Cô không còn quát tháo, không còn xỉa xói, không còn cái kiểu “ăn xong là quẳng chén, uống xong là vứt ly”, thay vào đó là một người đàn bà lặng lẽ, thức dậy sớm, tự nấu bữa sáng, gấp quần áo ngay ngắn, ăn cơm không than, và có khi còn hỏi bà Hai:
— Hôm nay cháu nấu được không? Cháu đang tập nấu lại ạ.
Câu đó, với người ngoài nghe vào, có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng với những người từng sống trong cái nhà này hơn chục năm, thì như nghe sấm giữa ngày nắng.
“Cô chủ... tập nấu cơm ư?”
Không khí trong nhà im lặng đến mức người giúp việc đi đứng cũng rón rén hơn thường ngày, không ai dám nói ra, nhưng cái suy nghĩ âm ỉ trong đầu từng người là: “Có khi nào cô chủ bị gì không? Hay là... đi điều trị thần kinh rồi giờ mới về?”
Sự thay đổi của “cô Ngà” khiến bà Loan – mẹ chồng – vừa ngạc nhiên, vừa cảnh giác. Bà không phải người dễ tin, mà càng không phải người dễ mủi lòng bởi mấy cái thay đổi bất thường như thế. Mấy mươi năm sống trong gia đình có nhiều mưu hơn tình, bà hiểu: người đổi tính nhanh như vậy, chỉ có hai loại — hoặc sắp chết, hoặc có âm mưu. Nhưng có một người duy nhất trong nhà không nghi ngờ, người đó là ông Mẫn, và ông ta, đối với cô thì lại đang rất phiền.
Một buổi chiều, khi Ý An đang phơi đồ sau nhà, ông Mẫn lặng lẽ kéo cô vào nhà kho, cửa vừa đóng lại, ông đã nói ngay, không lòng vòng:
— Tôi đã bảo cô rồi, giả thì phải giả cho tới, sao lại hiền vậy? Sao lại tử tế vậy? Làm vậy không ai tin cô là cô chủ hết!
Ý An cúi đầu, cô nuốt khan, cố giữ giọng mình khỏi run:
— Tôi không làm được, tôi đâu quen mắng người, nói một câu lớn tiếng thôi là tôi thấy mình mang tội rồi...
— Vậy cô nghĩ cô được trả tiền để làm gì? Để đứng đó mà lau quần áo rồi xin lỗi người giúp việc à?
Cô im lặng, ông Mẫn thở dài, giọng ông trầm lại, pha thêm chút mệt mỏi:
— Cô mà còn như vậy, bà Loan bà nghi ngờ đấy. Cô không biết bà đâu, người già nhưng mắt như dao, một cái liếc của bà thôi là người nói dối lộ hết.
Và ông đã đúng, bà Loan không chỉ nhìn thấy, bà còn bắt đầu ngửi ra mùi giả tạo trong cái vỏ bọc gọi là “con dâu”. Mỗi lần “Ngọc Ngà” nói dạ thưa, bà lại thấy gai người, mỗi lần “Ngọc Ngà” rót nước mời, bà lại lén nhíu mày, mỗi lần “Ngọc Ngà” né ánh mắt bà, bà lại ghi thêm một dấu chấm hỏi vào đầu.