Giữ Yên

16

Nhưng rồi, tiếng ông Mẫn cất lên ngay sau lưng như cái ám thanh chực chờ  rình mò:

— Cô mà bước ra khỏi nhà này thì đừng trách tôi. Cái hợp đồng kia còn chưa xong, cô biến mất thì chỉ cần tôi gọi điện một phát, để xem bên kia có còn ai trả tiền trị bệnh cho mẹ cô nữa không.

Ý An không nói gì, cô cúi đầu tiếp tục vò đồ, nhưng nước mắt đã chảy lặng xuống ống tay.

— Tôi đâu cần tiền, tôi chỉ cần về gặp mẹ tôi, lúc này… không về thì còn chờ lúc nào?

Cô lau tay, tay cô cầm điện thoại bấm số của Ngọc Ngà, một tiếng, hai tiếng, tới tiếng thứ ba thì người kia bắt máy, giọng nói vẫn kiểu uể oải, nũng nịu như đang nằm trong nệm gối mềm nơi resort nào đó:

— Chuyện gì mà gọi hoài vậy trời?

— Ngọc Ngà… tôi xin cô… mẹ tôi bệnh nặng rồi, cô về đóng giả tôi vài ngày được không? Chỉ vài ngày thôi, tôi… tôi sợ không kịp nhìn mặt mẹ tôi lần cuối mất…

— Tôi về để làm gì? Bà già đó với tôi có máu mủ gì đâu, tôi không rảnh nha.

— Tôi quỳ xuống lạy cô cũng được… Tôi chỉ xin cô cho tôi một con đường…

— Nè, tôi bỏ tiền ra thuê cô đó, giờ cô muốn đi thì trả hết tiền hợp đồng rồi đi, rõ chưa?

Không cần thêm câu nào nữa, máy bên kia cúp, Ý An nhìn màn hình điện thoại tối om, bàn tay cô run run. 

Trái tim cô đập mạnh đến phát nhức, nỗi tuyệt vọng trong lòng dâng cao tới mức cô cảm thấy mình không còn sợ gì nữa.

— Mình từng nghèo, từng nhịn ăn, từng chạy vạy từng đồng, nhưng nếu không thể ở bên mẹ lúc bà sắp chết… thì mình còn sống để làm gì?

Ông Mẫn gõ cửa phòng, giọng cộc lốc.

— Tôi nói lần cuối, cô mà đi, thì tôi có đủ cách khiến cô không ngóc đầu lên được đâu đấy.

Ý An im lặng, đêm đó, cô không ngủ. Cô ngồi viết một bức thư ngắn để lại đầu giường cho Minh Phong. Giọng văn nhẹ nhàng, giả như một người vợ thành thị đang thấy lòng nặng trĩu bởi chuyện gia đình chồng, nên cần đi đâu đó vài ngày để khuây khỏa. Cô không kể bệnh của mẹ mình, không kể chuyện Ngọc Ngà, không kể rằng máu trong tim cô đang nghẹn nơi cổ, cô chỉ viết: “Em muốn đi đâu một mình vài hôm cho nhẹ đầu, đừng tìm em, em sẽ về lại, sớm thôi.”

Rồi sáng sớm, cô rời đi, chuyến xe khách khởi hành lúc 4h30 sáng, không khí lạnh buốt vây lấy cô. Cô kéo cái mũ vải trùm kín nửa mặt, rồi ngồi lặng thinh. Trên xe, mùi mồ hôi, mùi dầu gió, tiếng người nói chuyện rì rầm, mà cô thấy xa vời. Mỗi cây số lùi lại sau lưng, cô thấy mình nhẹ đi một chút. Cô biết, lần này cô bỏ đi, là phá vỡ quy tắc, có thể cô sẽ không được trở lại ngôi nhà ấy, có thể hợp đồng kia sẽ sụp, có thể... tất cả sẽ kết thúc. Nhưng nếu không về, thì có thể mẹ cô sẽ không sống nổi.

Trong khi đó...

Bà Loan vẫn không thấy yên trong bụng. Từ sau bữa cơm hôm trước, bà bắt đầu lén dò xét Ý An nhiều hơn. Nhưng rồi, sáng nay, lúc đi chợ, bà quay về thì thấy trong phòng trống hoác. Trên đầu giường là mảnh giấy ngắn ngủn, không dấu chấm câu cho ra hồn, không chào hỏi, nhưng bà hiểu ngay là con bé đã đi rồi.

Bà gọi thử điện thoại, nhưng thuê bao không trả lời. Linh cảm của một người mẹ từng lăn lộn giữa sóng gió không thể bỏ qua cảm giác bất an ấy. Bà quyết định bắt xe khách về nhà Ý An.

Đến nơi, bà Loan đứng trước căn nhà xiêu vẹo, cửa đóng, bếp lạnh, cả nhà không có ai ở cả. 

Bà sang hàng xóm hỏi, thì nhận được câu trả lời ngắn ngủi:

— Bà Yến vô viện rồi, hôm kia… bả bị bệnh nặng lắm, chắc không qua khỏi đâu.

Bà Loan siết chặt cái túi vải cầm tay, lòng bà nghèn nghẹn. Bà hiểu ra rồi, cô con dâu kia không đi đâu chơi cả, cô ấy về với mẹ mình.

—Mình đã nghi ngờ, mình đã phòng bị, mình đã toan tính đủ điều… mà sao mình lại không nghĩ ra một điều đơn giản là… con bé chỉ muốn gặp mẹ nó?

Bà Loan im lặng quay đầu, nhìn xa về phía bệnh viện huyện. Bà không gọi ai, bà cũng không giận, bà chỉ đứng đó, như thể muốn tự hỏi mình: “Có phải... mình vừa đánh mất đứa con dâu tốt nhất mà mình từng có không?”

Khi Ý An bước vào phòng bệnh, cô chợt khựng lại. Cảm giác trong lồng ngực không phải là đau, mà là kiểu tê rần như ai chèn nước đá vào tim. Bà Yến nằm đó, mắt nhắm nghiền, thở yếu như cọng tóc bay trước gió. Mấy hôm trước, bà vẫn còn gọi điện dặn con gái đừng gửi thuốc bổ về nữa, nói mình khỏe rồi, và sắp trồng lại vườn rau, vậy mà giờ...

Ý An không cầm được nước mắt, cô bước tới, ngồi xuống mép giường, cô cầm tay mẹ mà nước mắt rơi từng giọt nặng nề. 

Cô vừa khóc vừa nấc không thành tiếng, như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa chợ.

— Mẹ ơi… con về rồi… mẹ ơi… sao mẹ không nói cho con biết… sao mẹ để bệnh tới mức này mà không nói gì hết?

Cô tự trách, từng ngày qua, cô đi về trong một cái nhà không phải của mình, mặc quần áo không phải của mình, sống cuộc đời không phải của mình – nhưng người đang nằm trên giường kia mới là máu mủ thật sự của cô. Mỗi bữa cơm, cô vẫn nuốt trôi bằng lời hứa “rồi mình sẽ gửi tiền về, rồi mẹ sẽ khỏe lại”, vậy mà giờ mẹ cô nằm đây, tàn hơi tận sức, không biết có còn tỉnh lại được nữa không. Không ai trả lời, Bà Yến vẫn mê man, còn Ý An thì run rẩy, sợ hãi, bối rối và dằn vặt.

Cô cứ ngồi như vậy, cho đến khi một giọng nói vang lên sau lưng.

— Về được mấy bữa thì về luôn đi, đừng trốn nữa.

Ý An giật mình quay lại, là bà Loan. Cô đứng phắt dậy, tim như bị ai bóp nghẹt. Cô không biết phải nói câu nào cho phải, vì tất cả những gì cô giấu, nay đều phơi ra trước mắt người từng gọi cô là con dâu. 

Nhưng kỳ lạ là, Ý An không tìm cách che đậy.

— Con… không phải là vợ của anh Phong, con tên là Lê Xuân Ý An, đây là mẹ ruột của con. Con xin lỗi cô.

Bà Loan không có vẻ gì là bất ngờ, mặt bà không đổi sắc, mắt bà không nhìn vào mắt Ý An, mà nhìn xuống cánh tay đang truyền dịch của Bà Yến.

— Tôi biết.

Một câu nói nhẹ mà như cắt ngang không khí trong phòng bệnh, Ý An cứng người.

— Cô… biết từ khi nào?

— Từ lúc con nhỏ Ngọc Ngà đứng nói chuyện với ông Mẫn dưới chợ đầu mối mà không biết tôi đang ở trong sạp của bà Hai.

Ý An chết lặng, cô không nghĩ chuyện lại vỡ lở theo cách đó, nhưng bà Loan không quát, không làm ầm lên, không nặng lời.

— Tôi muốn nghe cô kể rõ mọi chuyện.

Ý An nuốt khan, cô kéo ghế, ngồi xuống, run rẩy mà vẫn cố kể cho trọn vẹn, chuyện Ngọc Ngà đưa tiền thuê cô đóng giả làm con dâu bà, chuyện cô phải làm theo vì mẹ bị bệnh, chuyện ông Mẫn dọa dẫm, chuyện cô đã nhiều lần muốn thoát ra nhưng không có đường lui.

— Con biết là con sai, nhưng con không có lựa chọn nào khác. Nếu không có tiền thuốc, mẹ con… chắc chết lâu rồi. Con không muốn dính tới cái nhà đó nữa. Con chỉ xin cô… xin cô đừng nói với anh Phong. Con… không muốn anh ấy biết con thật sự là ai.

— Vì sao? Cô sợ nó khinh cô à?

— Không phải...

Ý An cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng, cô không nói ra, nhưng lòng cô thì thầm:

— Vì con không xứng, vì con không phải là người anh ấy nên thương, vì con không thể chen vào một cuộc hôn nhân đã có sẵn vợ chồng. Dù người vợ ấy là giả tạo, là không thật lòng, dù tình yêu ấy là mượn… con cũng không dám lấy của người khác cái không thuộc về mình.

Bà Loan thở ra, rồi bà gật đầu chậm rãi.

— Tôi thương cô, nhưng cô đã nói không muốn dính dáng, thì tôi cũng không ép.

Ý An ngẩng đầu, mắt hoe đỏ.

— Cô… không giận con sao?

— Giận gì? Tôi sống từng ấy tuổi, gặp đủ thứ lọc lừa. Nhưng giả mà sống được với nhau, sống có tình, thì đôi khi còn hơn thật mà sống dối, mà… tôi không muốn cô vì tôi mà phải dằn vặt thêm.

— Con chỉ xin bác một điều. Nếu anh Phong có hỏi… xin bác đừng nói gì hết. Con sẽ rút lui, rồi mọi chuyện sẽ trở về lại như cũ.

Bà Loan gật đầu, nhưng lòng bà lại rối. 

Bà biết con trai mình, nó không phải người vô tâm, còn Ý An… tuy không nói, nhưng cái cách cô nhìn Minh Phong, cái cách cô nhắc tới tên anh… là một kiểu gì đó mà bà chưa từng thấy ở Ngọc Ngà, nó lặng mà sâu, nhẹ mà khó gỡ.

— Tôi không biết hai đứa có tình cảm gì không. Nhưng nếu không còn gì để níu, thì đi đi cho trọn tình, trọn nghĩa. Còn nếu… còn chút gì đó trong tim… thì đừng vì tự ti mà đánh mất mối duyên tốt đẹp.

Ý An cười, nhưng là nụ cười buồn, cô biết, mình có thương Phong. Nhưng cô không thể bước thêm một bước nào. Vì mỗi bước là một vết thương sâu hơn, và cô không đủ sức sống thêm một đời giả tạo nào nữa.

Bà Loan không phải dạng đàn bà dễ tin, nhưng bà lại không thích làm loại đàn bà hay đi lật mặt thiên hạ chỉ bằng cái miệng. Bà thích làm hơn nói, mà một khi bà đã muốn biết rõ một chuyện gì, thì dù trời có sập, bà cũng sẽ moi cho ra. Lần này cũng vậy, bà biết Ngọc Ngà là đứa có vấn đề từ sớm. Cái kiểu ăn mặc bóng bẩy mà về quê nửa buổi đã kêu mệt, cái kiểu bưng bát canh mà hất hà hất hủi như đang xúc đồ ăn cho chó, cái kiểu nói chuyện toàn giọng thành phố nửa mùa... Thì làm sao làm dâu hiền của bà được? Nhưng bà vẫn để yên, vì bà còn đang đợi cơ hội chín muồi để ra tay.

Cơ hội đó đến khi ông Mẫn – tay sai ruột của Ngọc Ngà – làm vỡ cái bình cổ Nhật Bản bà để trong tủ gỗ. 

Cái bình đó vốn là đồ thừa kế của chồng bà, giá trị không rõ bao nhiêu, nhưng bà biết cách thổi phồng nó.

— Ông đập vỡ cái bình đó rồi, giờ đền đi. Hai trăm triệu, ông có không?

Ông Mẫn xanh mặt, cái mặt ông ta lâu nay quen quát người làm thuê, giờ bị một bà già gài bẫy thì ông ta lại nghẹn như gà mắc tóc. 

Ông lí nhí, tay run run:

— Tôi… tôi lỡ tay… tôi… đâu có đủ tiền… đền đâu.

— Không có tiền thì đưa cái điện thoại đây. Tôi giữ làm tin, bao giờ gom đủ thì tôi mới cho chuộc.

Không đợi ông Mẫn đồng ý, bà giật luôn cái điện thoại trong túi ông ta, tắt nguồn nhét vào giỏ xách. Bà không cần ai gật đầu, vì bà biết, từ giờ, bà là người cầm cán dao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận