Giữ Yên
18
Sau đó, lần đầu tiên trong đời, ông Mẫn tỉnh dậy mà không cảm nhận được trọng lượng của cơ thể mình. Mí mắt còn nặng, môi khô, đầu đau như có ai đóng búa từ bên trong. Tai ông lùng bùng, tiếng gì đó nhòe nhòe, rồi tiếng ai khóc nấc, không phải khóc cho có, mà là tiếng khóc của một người vừa sợ vừa hối, vừa thương vừa xót.
Giống như chính ông từng khóc cho mẹ mình hồi mấy chục năm trước – cái ngày ông còn là thằng bé quê quần áo vá chằng vá đụp, tiếng ấy là của con gái ông.
— Ba ơi… ba đừng bỏ con… con xin ba… con hứa… từ giờ con không cần tiền học nữa… ba đừng bỏ con…
Ông mở mắt, chậm, nặng, mỏi, rồi hình ảnh rõ dần. Người đầu tiên ông thấy… không phải bác sĩ, cũng không phải con ông, mà là bà Loan – người phụ nữ ông từng lén khinh, từng âm thầm sợ, giờ bà ấy đang ngồi ngay bên cạnh nhìn ông bằng đôi mắt không giận dữ, không khinh thường, mà anh mắt đó lạ lắm: bình tĩnh, chắc chắn, và… đang tội nghiệp thay cho ông.
Ông toan cựa người, nhưng cả người ê ẩm, nhúc nhích một chút là đau như gãy xương.
— Tỉnh rồi hả?
Bà Loan cất giọng trước, không phải giọng hỏi han, cũng không phải giọng trách móc, mà là kiểu giọng mà người ta thường dành cho một người mình biết chắc là đã sai, nhưng vẫn chừa cho người ta một con đường sống.
— Tôi… tôi… tôi đang ở đâu…
Ông Mẫn ấp úng.
— Bệnh viện, tôi đưa ông vô, nếu không, chắc bây giờ người ta đã lo hậu sự cho ông rồi.
Con gái ông ngẩng lên, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt tay ông, ông nhìn con mà mắt rưng rưng.
— Ba… con xin lỗi… ba đừng lo nữa… con không cần gì hết… con chỉ cần ba khỏe lại thôi…
Ông bật khóc, lần đầu tiên ông khóc, cái nước mắt mà ông nhịn suốt bao năm để giữ thể diện của một kẻ ở đợ, giờ nước mắt đó rơi xuống mà không kìm lại được.
Ông định nói gì đó, nhưng bà Loan giơ tay cản.
— Đừng nói, để tôi nói.
Ông gật đầu như một đứa học trò bị điểm kém đang chờ cô giáo phê bình.
— Tôi biết hết rồi, Ngọc Ngà – cái con mà ông gọi là cô chủ – nó thuê người đóng vai vợ con tôi, rồi đứng ngoài hưởng thụ. Nó đưa ông làm tay sai, lấy tiền nhà tôi nuôi trai, còn ông thì đi dọa người khác giúp nó. Đúng chưa?
Ông Mẫn năm im nhưng không chối.
— Tôi không bênh ông, nhưng tôi hiểu vì sao ông làm vậy, cũng vì con gái, mà tôi là đàn bà, tôi nhìn ra hết. Ông không phải loại xấu từ trong ruột, chỉ là ngu – chọn nhầm người để tin thôi.
Ông run tay, không nói được gì, chỉ thều thào:
— Tôi… tôi sai… tôi đáng…bị đánh.
— Không ai đáng chết vì một con bé như nó cả.
Bà Loan thở dài, giọng nặng hơn:
— Tôi không đến đây để lên lớp ai hết. Tôi đến để hỏi ông một chuyện: ông có muốn đứng về phía tôi, để lôi hết sự thật ra không? Tôi đã có bằng chứng, ảnh, lời khai, chỉ cần thêm ông nữa – là đủ bộ.
Ông Mẫn rùng mình.
— Tôi… tôi không biết… liệu còn giúp được gì…nữa không?!
— Ông là người chở Ý An đi, ông là người nhận tin từ Ngọc Ngà, ông là người giữ hình, ông là mắt xích rất quan trọng. Không có ông, tôi vẫn vạch sự thật ra được, nhưng có ông… mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn.
Ông Mẫn nhìn bà, rồi nhìn con gái. Con gái ông nhìn ông như người bám víu cuối cùng, mắt nó năn nỉ, mà không nói ra.
Ông gật đầu, lần đầu tiên gật chắc nịch:
— Tôi giúp. Tôi sẽ kể hết mọi chuyện.
Bà Loan nhắm mắt một lúc như thể xác nhận mình không nhìn nhầm người.
— Tốt.
Rồi bà im, nhưng trong đầu bà thì không yên. Bà nghĩ tới Minh Phong – đứa con trai duy nhất mà bà dồn hết cả cuộc đời để bồi dưỡng cho nó.
“Nó sẽ ra sao khi biết mình bị chơi một vố cay như vậy? Nó ít nói, nhưng không phải không biết đau. Nó yêu ai thì giữ kỹ, mà bị lừa kiểu này, chắc nó không tin thêm ai được nữa.”
Rồi bà lại nghĩ tới Ý An – con bé không máu mủ ruột rà, nhưng không hiểu từ bao giờ, nó lại khiến bà tin tưởng .
“Nếu mọi chuyện bung ra… con bé sẽ không còn mặt mũi trở lại nhà này. Dù mình có mở lời, thì chắc nó cũng không quay lại. Vì nó tự trọng, vì nó nghèo, mà nghèo thì thường hay mặc cảm. Nó không dám mơ gì lớn.”
“Mà thằng Phong… nó có thương con bé không? Hay chỉ xem là trò giả tạm cho qua ngày? Nếu nó thương con bé thì sao? Nếu nó không thương thì sao? Mình làm mẹ… mình lo đủ thứ. Nhưng chuyện tình cảm… mình đâu ép nó được?”
Bà ngồi thêm một lúc, rồi đứng dậy, nhìn ông Mẫn thêm lần nữa:
— Tôi sẽ lo viện phí cho ông. Ông lo tỉnh lại cho khỏe, đời ông chưa xong đâu, mà tôi thì còn chưa cho xong chuyện.
Rồi bà đi, bước ra cửa, mà không nhìn lại, còn ông Mẫn nằm lại, nước mắt rơi lần nữa, nhưng lần này, là nước mắt biết ơn, không phải nước mắt nhục nhã.
Kỳ thực, Bà Loan không phải tuýp người mẹ hay xen vào chuyện riêng của con. Nhưng làm mẹ, lắm lúc không xen cũng không yên, nhất là khi lòng dạ bà cứ âm ỉ như có cục đá kê ngay ngực, khiến mỗi lần thấy con trai về nhà mà mặt đăm đăm, lời nói thưa dần, bà càng thêm bất an.
Bà chọn lúc Phong đang ngồi xếp hồ sơ sau bữa cơm tối, bà pha cho anh ly nước cam, đặt xuống bàn rồi ngồi đối diện con trai.
— Má hỏi thiệt… con sống với vợ có ổn không?
Minh Phong ngước mắt, mắt anh hơi sụp mí, mệt mỏi, nhưng anh không né tránh.
— Ổn… Ừm… cũng ổn…
— Má hỏi thiệt con đó.
Phong cười nhẹ, nhưng không vui.
— Má thấy không? Có những bữa cơm, vợ con ngoan ngoãn, lễ phép, biết ý lắm. Nhưng cũng có hôm, con có cảm giác như sống với người lạ đó má.
— Lạ cỡ nào?
— Lạ kiểu… giống như con đang ở bên hai người khác nhau. Một người nói chuyện từ tốn, hiền lành, một người thì lạnh nhạt, lơ đãng. Má biết không, có lúc con nghĩ mình đang bị khùng.
Bà Loan ngồi lặng, nghe tới đó, bà biết không thể lảng được nữa.
— Rồi… con có nghi ngờ gì không?
Phong ngẫm một lúc, rồi nói như trút nỗi lòng:
— Má… con biết chuyện Ngọc Ngà có tình nhân bên ngoài rồi.
Câu đó rơi xuống như hòn sỏi rơi vào mặt hồ phẳng. Bà Loan không ngạc nhiên chỉ nhắm mắt, thở dài.
Phong kể tiếp, giọng thấp, nhưng rất thật:
— Lúc đi nghỉ dưỡng… con biết, bọn họ có qua lại với nhau. Nhưng rồi chuyện xảy ra giữa hai vợ chồng… má hiểu ý con không? Dù con không ép… nhưng tối đó… cô ấy vẫn còn… má hiểu ý con rồi đó…
— Con nói… cô ấy vẫn còn trinh ư?
Phong gật, mặt đỏ lên, ngại nhưng vẫn nói cho rõ.
— Con… con không biết mình đang nghĩ oan hay… bị lừa. Nhưng mọi thứ làm con rối, rối ghê gớm đó má.
Bà Loan không nói gì, bà muốn nói, nhưng chưa kịp, vì… người đẩy cửa bước vào lúc đó là Ý An. Nhưng cô đang mang bộ mặt của Ngọc Ngà, quần áo, giày dép, cách trang điểm – tất cả giống hệt, nhưng ánh mắt ấy, nét mím môi ấy, cách tay cô gồng lại khi bước tới – là của Ý An, bà không thể lẫn vào đâu được.
Cô liếc bà Loan như ra hiệu, rồi quay sang Minh Phong, nói nhỏ:
— Anh… em mệt rồi. Em muốn ngủ sớm, ngày mai mình nói tiếp chuyện kia nha?
Phong gật đầu, xếp giấy tờ, anh vừa đi khỏi, chưa kịp đóng cửa, Ý An đã quay sang, nói thẳng với bà Loan, không vòng vo.
— Cô… mẹ con mất tích rồi.
Câu đó như tảng đá nện thẳng vào lồng ngực bà Loan.
— Cái gì?
— Con nhận được tin nhắn, mẹ con bị bắt. Con không biết ai làm, cho đến khi người nhắn yêu cầu con lấy tiền từ nhà cô.
— Ai nhắn?
— Chính Ngọc Ngà, cô ta dùng mạng sống của mẹ con để ép con tiếp tục đóng giả, thậm chí là moi tiền của cô.
Giọng Ý An bắt đầu nghẹn, nhưng không sụp đổ, cô cắn răng giữ bình tĩnh.
— Con không còn cách nào. Con xin bác… hãy cứu mẹ con, chỉ có bác mới giúp được con.
Bà Loan ngồi chết lặng mấy giây, rồi hỏi như xác nhận:
— Con chắc là Ngọc Ngà làm không?
— Chắc, thưa cô, tin nhắn gửi từ số của cô ta. Con cũng chẳng còn gì để mất, mẹ con là người thân duy nhất của con.
Câu đó khiến tim bà Loan chùng lại, bà không nghĩ mọi chuyện đã tới mức này.
— Được rồi. Cô sẽ giúp con.
— Con biết… con không có quyền xin gì thêm. Nhưng nếu có thể… xin cô đừng nói cho anh Phong biết, ít nhất là bây giờ, thưa cô.
— Cô biết, nó mà biết chuyện sớm quá thì không cứu được ai, phải đợi đúng lúc mới cho nó biết được.
Ý An cúi đầu, mắt rưng rưng nhưng không rơi nước mắt.
Trong lúc đó… tại nơi giam giữ Bà Yến.
Ngọc Ngà không thích mùi nghèo, mùi ấy luôn khiến cô thấy ngứa da, nhức đầu, và nhẫn nại chưa bao giờ là thói quen của cô từ nhỏ. Cô đứng giữa căn nhà ẩm thấp thuê tạm bên mé rìa thành phố – nơi mà cô từng tuyên bố với Khánh là “ở tạm vài hôm thôi”, nhưng rồi cũng lê lết đến nay đã hai tuần.
Gia Khánh thì khỏi nói, hắn ngồi phệt ra ghế, tay vẫn lăm lăm cái điện thoại như thể đang kiểm tra sàn coin nhưng thực chất là coi video chửi lộn. Còn Bà Yến – mẹ ruột của Ý An – thì bị hắn trói chặt trong góc, miệng dán băng keo, mắt mở trừng trừng như người mất hồn.
Ngọc Ngà bước lại gần, gót giày gõ cộc cộc lên nền gạch cũ.
Cô nghiêng đầu nhìn Bà Yến từ trên xuống, giọng lười biếng:
— Nhìn kỹ đi, tôi không phải con bà đâu, bà nhìn tôi kiểu gì vậy hả?
Bà Yến không đáp, cũng không vùng vẫy, chỉ ngước mắt nhìn cô rất lâu, rất đằm, rất sâu… như đang muốn xuyên qua bộ mặt kiêu kỳ của Ngọc Ngà để tìm lại một thứ gì đã mất từ lâu.
Ngọc Ngà hừ nhẹ, lùi lại, khoanh tay:
— Cũng đúng thôi, bà nhìn tôi, tưởng tôi giống con bà, chuyện này tôi nghe riết chán tai rồi, ai mà chẳng có một bản sao nghèo nàn ở ngoài kia.
Vừa dứt lời, bỗng Bà Yến bật khóc, như thể cái tiếng khóc ấy là thứ đã bị kìm nén hàng chục năm, giờ vỡ bung một lượt.
Bà không hét, không gào, không cố vùng vẫy, chỉ ngồi im, nước mắt chảy dài xuống má, miệng ú ớ nghẹn ngào gọi những âm không thành tiếng.
— Ê, ê, làm cái gì đấy?
Ngọc Ngà chột dạ.
— Nó bị gì vậy?
Khánh nhăn mặt.
— Hay nó phát bệnh rồi?
— Không biết! Ai đập đầu nó hay sao á? Sao nó cứ khóc hoài vậy?
Bà Yến vẫn khóc, nhưng không phải kiểu nức nở vô nghĩa, đó là một tiếng khóc đầy nỗi niềm, tiếng khóc đó mang theo cả sự sụp đổ của một đời người.
Gia Khánh bực mình bước tới, định giật cái băng keo ra, nhưng Ngọc Ngà cản lại:
— Đừng! Mở ra là nó lại la làng lên nữa cho xem.
— Vậy thì bịt chặt luôn đi, nó khóc ồn ào quá.
Hắn vơ cái khăn trong góc, định bịt thêm miệng bà lại. Nhưng lúc này, trong đầu Bà Yến, một đoạn ký ức cũ đã bắt đầu tuôn ra… như một cuốn phim bị tua ngược không thể dừng lại