Giữ Yên
5
Lúc thì là tiếng gõ cửa đúng lúc hai vợ chồng đang trò chuyện, lúc thì là lời nhắc nhở như vô tình:
— Cô chủ… cô đừng để cậu chủ phải hiểu lầm tình cảm.
Có hôm, ông nhìn thẳng vào mắt Ý An, nói chậm từng chữ:
— Cô ở đây là để thay người khác, chứ không phải để trở thành người thật.
Ý An nghe câu đó, tim cô như bị ai bóp nghẹt, cô hiểu, và đau. Vì cô chưa từng có ý định cướp gì của ai. Cô chỉ sống, chỉ đang gồng để sống.
Phong thì không biết gì cả. Anh chỉ thấy vợ mình giờ giống… một người đàn bà, không phải kiểu đàn bà chanh chua, hay nạt, hay coi thường anh, mà là kiểu đàn bà biết cúi đầu lắng nghe, biết đưa tay khi anh mệt, biết khi nào nên nói, khi nào nên im.
Có hôm, anh buột miệng hỏi:
— Em học mấy cái này từ khi nào?
Ý An bối rối định trả lời, thì nghe tiếng ông Mẫn ho bên ngoài, cô khẽ cười, rồi đánh trống lảng:
— Từ hồi… biết làm vợ anh.
Anh gật gù, không nghi ngờ, nhưng ánh mắt anh – vẫn nhìn cô rất lâu, cái khoảng cách giữa hai người – tưởng gần, mà lại xa, gần trong cảm xúc, xa trong thân phận.
Phong bắt đầu dành nhiều thời gian ở nhà hơn, còn Ý An thì tìm mọi cách… để ít có mặt bên anh hơn. Cô né, anh lại thấy thiếu, cô im, anh lại thấy nhớ.
Một lần, anh kéo ghế, ngồi cạnh, rồi hỏi thẳng:
— Em còn giận chuyện cũ không?
Cô lắc đầu.
— Không.
Anh lại hỏi:
— Vậy sao lúc này anh lại thấy em đang… chạy khỏi anh vậy?
Cô cúi đầu, một hồi sau mới nói:
— Vì em biết… mình không nên mơ nhiều.
Phong hơi nhíu mày.
— Mơ gì?
— Mơ cái không thuộc về mình.
Anh im, không hỏi nữa, nhưng tim thì chao đảo, từ bao giờ… mà cái người vợ hay la hét, giận dữ, coi anh như người dưng – lại nói ra được những câu khiến anh thấy lòng mình thắt lại như thế?
Tối đó, Ý An viết nhật ký: “Anh tốt, nhưng em không dám nhận, vì nếu em nhận, thì ngày em phải rời đi – em sẽ không sống nổi.”
Nhưng trớ trêu thay…cuộc đời này thường có hai kiểu người khi hết tiền: một là đi làm, hai là đi lừa. Ngọc Ngà thuộc kiểu thứ ba – không làm, không lừa, chỉ việc lợi dụng. Từ lúc theo Gia Khánh rong ruổi khắp các resort hạng sang, cô ta sống như thể không còn ngày mai. Bàn tay cô ta không quen động nước, nhưng rành rẽ rút thẻ. Miệng cô ta chưa từng nói “tiết kiệm”, nhưng quen phun tiền như mưa mùa lũ. Cô ta quên một chuyện rất đơn giản: Tất cả số tiền cô đang tiêu, là tiền của một người đàn ông mà cô đã bỏ mặc.
Minh Phong không yêu Ngọc Ngà – điều đó cả nhà biết, nhưng anh là người trọng nghĩa. Anh ký tên vợ chồng là không để cô ta thiếu gì. Mỗi tháng anh vẫn chuyển khoản đều, vẫn để sổ phụ có quyền rút, miễn là cô ta sống trong nhà – sống như một người vợ, đừng làm gì quá lố. Chỉ có điều, Phong đâu biết người đang sống bên anh lúc này… không phải Ngọc Ngà.
Khi số dư trong tài khoản không còn nhiều, Ngọc Ngà mới ngồi dậy. Cô ta lật điện thoại, dò lướt mấy app ngân hàng.
Cô ta chuyển được một món nhỏ, thì bị báo lỗi, cô ta bực mình, gọi cho ông Mẫn, giọng không chào hỏi, chỉ ra lệnh:
— Ông kêu con nhỏ đó biến đi để tôi về lấy thêm ít tiền rồi lại đi tiếp.
Ông Mẫn đáp gọn:
— Thời điểm này không hợp đâu.
— Không hợp cái gì? Tôi là chủ, nó chỉ là thế thân!
— Cậu Phong bắt đầu để ý tới cô ấy rồi.
— Thì kệ ảnh! Tôi về chừng tuần là đi tiếp, không thì tiền đâu tôi sống?
Một tuần sau, Ý An bị đưa đi, không báo trước, không lý do, chỉ một chiếc xe đến, ông Mẫn xuất hiện, bảo:
— Tạm thời, cô nghỉ vai vài ngày, chủ thật sẽ trở lại đây.
Ý An chết lặng, cô không khóc, không nói, chỉ gật đầu, gói ghém mấy quyển sách, nhét mấy trang ghi chú vào túi, lặng lẽ rời khỏi căn nhà mà chính cô từng sống như người có thật trong đó.
Ngày Ngọc Ngà thật bước chân trở lại, cả nhà họ Đoàn như bị dội nước lạnh.
Bà Hai là người đầu tiên phát hoảng.
— Cô chủ… hôm qua còn dịu dàng, nay mới sáng ra đã mắng người không tiếc miệng là sao? Lỡ tay làm đổ ly nước mà bị gọi là đồ hậu đậu ư? Tôi chưa kịp dọn bàn đã bị nạt: 'Bà sống kiểu gì vậy? Đồ không đầu óc!'”
Còn Minh Phong – người không quen với việc soi xét – thì bắt đầu… giật mình.
Tối đó, trong bữa cơm, anh gắp thịt bỏ vào chén cô, Ngọc Ngà liếc:
— Tôi không ăn thịt mỡ. Anh không nhớ à?
Phong ngẩn ra, chuyện này nhỏ, nhưng từ mấy tháng trước, người “vợ” ấy có ăn, ăn ngon là khác.
Anh nhìn vợ, cô không nhìn lại, cả bữa cơm, chỉ có tiếng muỗng va vào chén, không có một lời hỏi thăm, không có lấy một nụ cười.
Ba hôm sau, khi anh vừa tắt đèn, định nói vài câu với vợ, thì Ngọc Ngà quát:
— Tôi mệt! Đừng lải nhải nữa được không?
Phong sững sờ, anh không quen kiểu nói đó, dù đó đã từng là thói quen cũ.
Sáng hôm sau, anh bảo tài xế:
— Lấy lịch cũ ra.
Anh lục lại từng ngày, nhìn mấy tờ giấy đánh dấu: “Cùng đi họp với vợ”, “Vợ gửi báo cáo cho bộ phận kế toán”, “Vợ nhắc lịch phỏng vấn tuyển trợ lý mới”.
Rồi anh hỏi thư ký:
—Mấy hôm đó, cô thấy cô chủ sao?
Thư ký gật gù:
—Tôi thấy… cô chủ thay đổi tích cực, thân thiện, hiểu chuyện, làm việc với anh cũng ăn ý hơn hẳn.
Phong im, anh chưa từng nghĩ vợ mình lại có thể thay đổi… tốt như vậy, nhưng giờ cái “tốt” ấy đã mất – thay bằng… một người cũ đến kỳ lạ.
Tối đó, anh thử hỏi:
— Em không đọc sách nữa à?
Ngọc Ngà chau mày:
— Sách nào?
— Trước giờ em học tiếng Anh… ghi chú đầy cả bàn làm việc mà.
Cô ta cười khẩy:
— Anh bị khùng à? Tôi ghét tiếng Anh!
Phong lặng đi, trong lòng bắt đầu rục rịch một nghi ngờ, không rõ ràng, nhưng cấn cấn, giống như đụng phải thứ gì bùi nhùi trong miệng khi đang nhai cơm – không đủ để nhổ ra, cũng không nuốt nổi.
Ngọc Ngà thì không thấy gì lạ, cô chỉ thấy mình làm chủ lại được mọi thứ. Hôm đó, cô ta đi thẳng vào phòng thay đồ, lấy túi hiệu, rút thẻ – chuẩn bị đặt chuyến đi tiếp, chỉ có điều, lần này rút tiền… lại bị hệ thống chặn.
Cô gọi cho ông Mẫn:
— Anh ta khóa thẻ của tôi ư?
Ông Mẫn đáp:
— Hình như cậu Phong đã bắt đầu kiểm soát lại tài chính, có người nhắc, thưa cô.
— Ai?
— Tôi không biết, nhưng có thể… là vợ cũ – cô gái trước đây.
Lần đầu tiên từ khi bắt đầu cuộc chơi tráo thân, Ngọc Ngà cảm thấy mất quyền kiểm soát. Lần đầu tiên, cô ta bắt đầu tự hỏi: “Liệu có khi nào… mình lỡ tay đánh mất vai trò làm vợ… vào tay một người không tên tuổi?”
Cả tuần liền, Ngà không đi làm, cũng chẳng động tới mớ việc vặt ở nhà. Sáng ngủ dậy lúc mười một giờ, điện thoại còn chưa kịp chạm vào thì đã có tiếng gọi inh ỏi từ dưới cổng. Là bạn, là đối tác đi ăn, là hội nhóm rủ đi chơi, là spa hẹn lịch, là mấy đứa bạn thân gọi nhau đi săn đồ hiệu xả kho. Cô lướt điện thoại vài phút, rồi uể oải bò dậy, không phải để đi làm, mà để thay bộ đồ vừa vặn với buổi brunch kiểu mấy bà chị “có điều kiện”. Lịch ăn uống, vui chơi của cô đều chặt chẽ, chính xác từng giờ từng phút. Mười hai giờ có mặt ở nhà hàng Nhật, hai giờ có hẹn ở thẩm mỹ viện, năm giờ ra trung tâm thương mại lượn vài vòng, tối đi bar chill nhẹ, cứ như vậy, gần khuya cô ta mới về nhà.
Suốt một tuần liền, Ngà sống như thể đang nghỉ phép dài hạn ở một thế giới không hóa đơn, không công việc, không deadline, mà cũng đúng, cô có đi làm gì đâu. Từ khi “chấp nhận” về sống cùng Phong, Ngà đã đặt điều kiện rõ ràng: “Anh nuôi tôi, tôi sống. Anh chu cấp, tôi làm đẹp.” Phong lúc ấy gật đầu, chỉ bảo một câu, nghe có vẻ đơn giản mà cứng rắn: “Tiền anh kiếm, em tiêu thoải mái. Nhưng phải tiêu qua thẻ anh, có gì thì minh bạch với nhau, đừng lén lút chuyển đổi, kẻo mất lòng tin.”
Lúc đó Ngà cũng gật đầu, còn cười rất ngoan, như thể một cô vợ hiểu chuyện. Nhưng rồi, mọi thứ thay đổi khi cái ham muốn tiêu xài chiếm trọn đầu óc. Ban đầu, cô chỉ dùng thẻ của Phong để mua mấy món nhỏ, mấy món tiện lợi. Nhưng dần dà, cô bắt đầu thấy phiền khi cứ phải mở đúng cái thẻ ấy. Rồi thì cô nghĩ, mình là vợ anh ấy, chuyển tiền sang thẻ mình thì có gì là sai? Mà đúng là, đã tiêu thì phải tiêu cho đã, chiếc túi mới ra của hãng Ý, bộ skincare đắt đỏ bạn bè đua nhau mua, một khoá học yoga chuyên sâu ở trung tâm nổi tiếng, thậm chí là góp vốn hùn hạp với nhỏ bạn mở tiệm nail nhỏ — tất cả đều từ một loạt giao dịch đầy ắp trong bảng lịch sử thẻ ngân hàng, nhưng không phải thẻ của Phong, mà là thẻ của chính cô. Cô đã chuyển tiền từ thẻ Phong qua thẻ mình để “tiện tiêu”. Đúng là tiện thật, nhưng cũng là cái cớ cho cơn giận đầu tiên của Phong bùng lên.
Phong phát hiện khi ngồi rà soát lại tài khoản vào cuối tuần, như thường lệ. Anh không phải kiểu chồng soi vợ từng đồng, từng hào. Nhưng anh là dân kinh doanh, bản tính cẩn trọng đã ăn sâu. Mỗi tháng, anh đều dành ít nhất một buổi để kiểm tra lại dòng tiền ra – vào. Hôm đó vừa mở bảng sao kê thẻ, Phong đã chết lặng trong vài giây, trên amý hiện ra đầy những khoản chuyển khoản dày đặc, những dòng số nhảy nhót. Và rồi anh kéo xuống dưới, thấy một loạt dòng “chuyển sang tài khoản Hoàng Ngọc Ngà” hiện lên liên tục, trong suốt cả tuần qua.
Anh im lặng suốt một ngày, không nói.
Nhưng ánh mắt nặng như đá tảng, khiến Ngà không thể giả vờ không thấy, đến khi Phong cầm điện thoại, chìa lịch sử giao dịch ra trước mặt, hỏi cô một câu khô khốc:
— Sao em lại chuyển tiền qua thẻ của em? Em nhớ thỏa thuận ban đầu chứ?
Ngà ngẩng lên, gương mặt không hề tỏ vẻ hối lỗi, ngược lại, cô chống tay vào hông, nói bằng giọng thản nhiên đến lạnh người:
— Thì cũng là tiền anh cho em xài. Em xài cách nào, thì cũng có gì khác đâu?
Phong cười nhẹ, nhưng nụ cười không giấu được vết nứt nơi khóe miệng.
Anh không cần gào thét, chỉ có một câu duy nhất:
— Khác ở chỗ, em đang vi phạm điều mình đã cùng nhau đồng thuận.
Và rồi, cuộc tranh cãi bắt đầu. Ngà không nhận sai, cũng không cảm thấy cần phải nhận.
Cô phản pháo như một người vợ chung thủy lâu năm, chứ không phải một người vợ được “nuôi” mà chạy theo trai.
— Thật ra trong đầu anh lúc nào cũng là ‘điều kiện’, là ‘thỏa thuận’. Em là người chứ có phải nhân viên của anh đâu!
Phong siết nhẹ bàn tay, ánh mắt chùng xuống:
— Nhưng sống chung thì phải có quy tắc, không thì em nghĩ em muốn làm gì cũng được, đúng không?
— Em có tiêu gì quá đáng đâu, chỉ là đi ăn, đi chơi, sắm đồ chút đỉnh. Em là vợ anh, chứ không phải ăn xin. Sao anh lại làm lớn chuyện đến vậy?
Lời nói của cô như kim châm, ngắn mà nhói. Phong thở ra một tiếng, rồi đứng dậy, không đáp. Anh bước vào phòng làm việc, để lại sau lưng Ngà với ánh mắt sững sờ pha lẫn ấm ức. Cô chưa từng nghĩ, chuyện “chuyển tiền” lại khiến anh nổi giận như thế. Cô nghĩ, đàn ông có tiền thì không nên tính toán, nhất là với vợ mình.
Nhưng Phong thì khác, cô quên mất là anh không yêu cô theo kiểu cuồng si mù quáng. Anh thương cô theo cách của một người trưởng thành, biết giới hạn, biết đặt ranh giới, và sẵn sàng lạnh lùng nếu những ranh giới ấy bị vượt qua.
Buổi tối hôm đó, cả hai nằm cạnh nhau mà không ai nói với ai một câu nào. Không khí trong phòng như đặc lại, như có lớp băng mỏng giăng ngang qua giường ngủ. Và trong đầu Ngà, bất chợt hiện lên câu hỏi mà cô chưa bao giờ tự hỏi trước đây: “Nếu không còn tiền của Phong, mình còn là gì?”
Sáng sớm ngày đó, Ngọc Ngà rời khỏi nhà trong im lặng, không kèn trống, không lời chào, không cả một mảnh giấy nhắn lại cho chồng. Cô ta biến mất nhẹ tênh như thể chưa từng ở trong căn nhà này, để lại sau lưng một khoảng trống lạnh tanh giữa lòng người đàn ông tên Phong – người suốt đời sống trong quy củ, giờ lại bỗng dưng thấy mình bị qua mặt như đứa trẻ mới vào nghề.