Giữ Yên

17

Tối hôm đó, bà mở điện thoại ra, sạc đầy pin, rồi bắt đầu lục thông tin trong điện thoại. Và rồi… bà thấy không chỉ là tin nhắn, là cả một chuỗi những đoạn hội thoại nhầy nhụa mùi tiền, mùi tình, mùi phản trắc.

Ngọc Ngà nhắn cho ông Mẫn:

— Ông nhớ đưa tiền cho Gia Khánh đúng hẹn, ảnh đang kẹt tiền làm ăn, cứ lấy trong nhà chồng tôi ra, tụi nó ngu, nên sẽ không biết đâu.

— Cái túi vàng dưới giường mẹ thằng Phong, ông cạy khóa rồi lấy một ít cho tôi, nhớ đừng lấy nhiều quá.

— Thằng Phong mà nghi ngờ gì thì ông giả ngơ, để tôi nói lại với nó.

Bà Loan lặng người, không phải vì số tiền, mà vì lòng người. Rồi bà kéo xuống, thấy vài tấm hình Ngọc Ngà với một thằng đàn ông trạc dưới ba mươi, chúng đang ôm nhau, cười toe toét trong một cái phòng khách sạn. Có tấm còn rõ mặt, chính là Gia Khánh – cái tên được nhắc tới trong đống tin nhắn trước đó, không một tấm nào là do người khác chụp lén. 

Tất cả đều là do chính Ngọc Ngà gửi cho ông Mẫn với dòng tin nhắn:

— Giữ kỹ dùm tôi nha, có cái này mới dằn mặt mấy con bánh bèo được.

Bà Loan cười, nhưng là cái cười không có tiếng.

— Con này… không chỉ gian, mà còn ngu, tưởng giữ được mình, ai ngờ tự đưa đầu vô dây thòng lọng.

Mấy hôm sau, một bì thư nặc danh được gửi đến tận nhà ông bà Lâm – cha mẹ ruột của Ngọc Ngà. Trong thư không ghi tên người gửi, chỉ có vài dòng ngắn ngủi: “Muốn chuyện con gái ông bà giữ được yên, thì nộp 500 triệu vào số tài khoản dưới đây. Nếu không, hình ảnh này sẽ tới tay chồng nó – và tới vài toà soạn báo mạng nữa. Đính kèm là 3 bức hình, đủ gợi cảm, đủ gần gũi, đủ để một người đàn ông bất kỳ nào nhìn thấy cũng có thể hiểu rõ ràng: con gái họ đang phản bội chồng.

Không tới 3 ngày sau, số tiền đã được chuyển đầy đủ, im lặng, không đàm phán.

Bà Loan lặng lẽ cầm một phần trong số đó gửi về quê cho Ý An, ghi rõ là “tiền thuốc men cho mẹ bé An”. Bà không ghi tên thật của người gửi, bà cũng không gọi nói gì. Bà làm xong là xong, không ai nợ ai, chỉ là một người đàn bà lớn tuổi nhìn thấy một đứa con gái sống có tình, nên lặng thầm giúp nó lại.

Trong khi đó, ở một resort ven biển phía Nam, Ngọc Ngà nhận điện thoại từ mẹ, bên kia đầu dây là tiếng chửi như sấm dội:

— Mày làm nhục cái nhà này đủ chưa? Mày có còn là con tao không?

— Mẹ nói gì vậy? Con có làm gì đâu…

— Hình mày hở hang với thằng trai nào đó tao đang cầm trong tay, mày đừng có chối!

— Hả?! Hình gì?!

— Hình mày với thằng Gia Khánh! Mày còn định giấu ư?

Ngọc Ngà chết lặng, cô ta ú ớ, run rẩy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những hình ảnh đó – rõ ràng chỉ có cô và ông Mẫn giữ. Gia Khánh thì không biết, mà cô chắc chắn mình chưa từng đăng lên mạng, không thể nào!

Cô hoảng loạn, gọi ngay cho ông Mẫn, ba cuộc, rồi bốn cuộc, mà vẫn không ai bắt máy.

— Sao ông không nghe? Sao không nghe máy của tôi hả ông Mẫn?!

Cô gọi tiếp, đến cuộc thứ năm, vẫn im lặng, không có tiếng chuông, không ai nhấc máy.

Cô bắt đầu mất bình tĩnh.

— Không lẽ… ông phản tôi ư?! Không lẽ… tôi bị đâm một nhát từ sau lưng rồi sao?!

Từ lúc bà Loan trả lại chiếc điện thoại cho ông Mẫn, ông ta đã đoán chắc trong lòng là có chuyện gì đó không ổn. Máy mở lên, chưa kịp vào màn hình chính, loạt cuộc gọi nhỡ đập vào mắt ông tới tấp: phần lớn từ một cái tên quen thuộc – Ngọc Ngà, còn lại là từ một số mà ông không lưu tên, nhưng ông nhớ rõ, đó là của con gái ông – con bé đang học năm hai ở một trường đại học top đầu thành phố.

Ông gọi về cho con gái trước.

— Con à, có chuyện gì không? Sao gọi cho ba hoài vậy?

Giọng con bé bên kia nghe không bình thường, vừa nghèn nghẹn, vừa cố giữ bình tĩnh như sợ ông sẽ lo.

— Dạ… ba ơi… tháng này cô Ngà chưa gửi tiền học cho con… Con hỏi thì cô không trả lời…

Ông Mẫn sững người, tay cầm điện thoại run run.

— Không sao… không sao đâu. Ba… ba gửi cho con, con đừng lo, học thì cứ học đi, có gì ba tính.

Nói là nói vậy, nhưng ông biết: số tiền tiết kiệm của ông gần như chẳng còn gì sau vụ chi cho thuốc men mấy tháng nay. Bệnh trong người ông vốn không đơn giản – thoái hóa khớp kèm dạ dày mãn tính – chỉ cần dừng thuốc là ngồi còn không thẳng, nằm còn không thể ngủ. Nhưng là cha, ông không cho phép mình để con gái nghỉ học. Đêm đó, ông chuyển nốt tháng lương cuối cùng sang cho con, chuyển xong ông còn lại đúng một khoản lẻ vừa đủ một đợt thuốc ngắn hạn.

Sáng hôm sau, ông gọi cho Ngọc Ngà, đầu dây bên kia vừa bắt máy đã nghe tiếng hét:

— Ông gọi làm gì?! Gọi hoài! Tôi không rảnh nghe!

— Tôi chỉ muốn hỏi… sao cô không gửi tiền cho con tôi như mọi tháng?

— Ông điên à? Tiền của tôi, tôi gửi lúc nào là quyền của tôi! Từ nay khỏi trông chờ nữa, tôi không cần ông nữa!

Rồi máy cúp ngang, một nhát cắt gọn, không lời giải thích, không một mảy may cảm thông. Ông Mẫn ngồi thẫn ra như bị ai đấm thẳng vào mặt. Ông không hiểu, bao năm phục vụ, có gì ông chưa từng làm đâu? Làm tài xế, làm quản gia, làm người khuân vác, đưa rước, canh chừng, thậm chí có lúc phải che chắn những hành vi sai trái của cô chủ mình… Tất cả là vì cái gì? Vì một lời hứa suông: “Cứ giúp tôi, tiền học của con ông tôi sẽ lo hết”. Ông tự nhủ: có khi cô hiểu lầm chuyện điện thoại, có khi bà Loan giở trò gì đó, mình ráng nhịn vài bữa, rồi mình tới nói chuyện đàng hoàng, chắc mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng ông không ngờ – chuyện sẽ đi đến nông nỗi này.

Những ngày sau đó, ông tìm tới căn hộ nơi Ngọc Ngà đang ở cùng Gia Khánh. Ông đợi dưới sảnh gần một tiếng thì mới thấy Gia Khánh bước ra mua đồ ăn. Ông lặng lẽ theo sau, rồi ông lên tận nơi. 

Ngọc Ngà đang ngồi uống rượu, nghe nhạc to, thấy ông Mẫn bước vào, cô quăng chai rượu xuống bàn, giọng gào lên:

— Ông còn mặt mũi tới đây ư? Ông phản tôi à? Ai đưa mấy tấm hình đó cho má tôi? Ai? Ông chứ ai?

— Tôi không đưa gì hết! Tôi không biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ muốn hỏi…

Chưa kịp dứt câu, Ngọc Ngà lao đến, vung tay tát ông một cái thẳng tai, ông lảo đảo, và vẫn không tin nổi.

— Tôi nuôi ông, cho con ông ăn học, giờ ông đâm sau lưng tôi ấy hả? Đồ ăn cháo đá bát! Đồ rác rưởi!

Ông Mẫn siết chặt nắm tay, mặt đỏ như máu bị dồn hết lên.

— Cô xúc phạm tôi đủ chưa? Tôi là người làm, nhưng tôi không phải con chó! Tôi nhịn cô vì tôi nghĩ cô còn biết suy nghĩ, chứ tôi nghĩ cô không phải một đứa trẻ chỉ biết cười trên đau khổ người khác!

Gia Khánh từ nhà tắm bước ra, thấy cảnh đó liền xông tới, không cần hỏi han, đấm thẳng vào mặt ông Mẫn, ông lảo đảo ngã xuống nền.

— Đụng vào người của tôi à? Già rồi còn không biết điều!

Ngọc Ngà không can, trái lại, cô cười, một kiểu cười độc địa.

— Đánh mạnh vào! Cho lão già này biết thế nào là cái giá của tội phản bội!

Ông Mẫn bật dậy, máu mũi trào ra, nhưng ông vẫn cố đứng vững.

— Cô đừng ép tôi… Nếu cô còn chút lương tâm… thì dừng lại đi!

— Lương tâm ấy hả? Cái đó tôi bán từ lâu rồi!

— Cô cười được bây giờ… nhưng cô không giữ nổi tiếng cười đó mãi đâu! Tôi sẽ tố hết với nhà chồng cô, tôi thề, chắc chắn tôi sẽ làm!

Câu đó như đổ dầu vào lửa, Ngọc Ngà gào lên:

— Khánh! Đánh cho nó câm luôn đi!

Gia Khánh vung tay đánh liên tiếp, không ngừng, như một con thú đang điên máu. Ông Mẫn không còn đủ sức chống cự, vài phút sau, ông bất tỉnh, rồi ông ta nằm im, không còn rên nổi nữa.

Chỉ đến lúc ấy, Ngọc Ngà mới tái mặt, cô lay ông, nhưng không thấy phản ứng.

— Khánh… Khánh ơi… lão ta chết chưa? Không phải chết rồi chứ? Trời ơi…

Gia Khánh lui lại, thở hổn hển, vẫn chưa tỉnh cơn điên. Ngọc Ngà run run, cầm điện thoại ông Mẫn lên, màn hình vẫn sáng. Cô không biết phải gọi ai, không biết phải xử lý ra sao. 

Cuối cùng, cô lật lại nhật ký cuộc gọi – rồi gọi cho đứa con gái của ông.

— Cha mày đang ở nhà tao, lão ta bị đánh… muốn cứu thì tự tới mà đưa lão ta đi.

Rồi cô ta cúp máy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận