Giữ Yên
14
Tối hôm sau.
Phong vừa rửa tay xong, đang định vào phòng thì thấy cô ngồi dưới đất, ngay trước cửa phòng, đầu gối cô quỳ xuống, tay chắp lại, anh hoảng hốt:
— Em làm gì vậy? Đứng dậy đi!
Cô không nhúc nhích, đầu cúi sát đất, giọng run run:
— Em xin anh… mở cho em một tài khoản riêng. Em xin anh lần này thôi… chỉ một lần thôi anh.
Phong chết lặng, anh đứng đó, mắt nhìn xuống người đàn bà từng khiến anh xao động như cơn gió thoảng – giờ lại quỳ trước mặt anh vì một chuyện… không đáng.
Anh không hiểu, không hiểu tại sao cô cần tiền đến mức ấy, không hiểu sao cô phải cầu xin như thể mạng sống đang đặt lên bàn cân, càng không hiểu sao người phụ nữ từng dịu dàng, nhẫn nại bên cạnh anh suốt cả chuyến đi… giờ lại gấp gáp như một con nợ sắp đến hạn phải trả tiền cho chủ nợ.
Một lúc sau, anh mới cất tiếng:
— Em cần tiền đến mức đó sao?
Cô gật đầu, nước mắt chảy xuống tay.
— Bao nhiêu?
— Không nhiều… chỉ cần có tài khoản riêng, để… tiện cho em rút tiền.
Phong nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, giọng anh trầm, đứt đoạn:
— Anh không hiểu nổi em nữa.
Rồi anh quay đi, không nói thêm, một lát sau, anh trở lại, đưa cho cô tờ giấy có ghi số tài khoản mới.
— Đây, xong rồi, tùy em đấy.
Nói xong, anh rời khỏi phòng, Ý An cầm tờ giấy, cả người lạnh toát. Cô biết… mỗi dòng số trên tờ giấy này không chỉ là tiền. Nó là một vết cắt, một vết cắt vào lòng tin. Cô thắng được Ngọc Ngà, nhưng… thua Phong, và quan trọng hơn – thua chính mình.
Chiều nay, Phong ngồi một mình trong phòng làm việc, tay lật mấy trang sổ, mắt nhìn dãy số tài khoản mới lập mấy hôm trước. Có một nỗi bức bối trong lòng anh mà anh chưa biết gọi tên. Cảm giác như mình vừa ký vào một thứ hợp đồng mà mình chẳng đọc qua điều khoản nào cả, chỉ vì một người đàn bà đã từng làm anh cảm động. Anh nhớ rõ từng biểu hiện của vợ sau chuyến du lịch – từ nụ cười ngập ngừng, ánh mắt ươn ướt, cho đến cái cách cô ấy thẫn thờ trước từng câu hỏi, tất cả đều không phải Ngọc Ngà anh từng biết. Còn việc quỳ xuống xin mở tài khoản, đối với một người kiêu ngạo như Ngọc Ngà – là điều không thể.
Giờ anh không còn tin vào cái gì nữa. Anh quyết định… cứ để cô ta diễn, diễn tới lúc nào không còn đường để diễn nữa, còn anh – sẽ là khán giả cuối cùng, cũng là người lật màn cuối cùng.
Sáng hôm sau, Ý An cầm cuốn sổ nhỏ, bên trong là bản in tài khoản mới, cô mang đến cho Ngọc Ngà.
Cô ta vừa thấy đã cười ngặt nghẽo:
— Tôi biết ngay mà! Đàn ông ai chẳng mềm lòng trước cảnh đàn bà khóc! Mà cô thì diễn khéo quá, khéo đến mức tôi cũng phát ghen. Nhưng được rồi, bây giờ tôi có tiền, cô giữ luôn vai đó đi, tôi chưa muốn về. Ở nhà đó giờ chán chết, gặp người tôi ghét thì nhiều, còn tiền thì không có, ở bên ngoài tôi còn được là tôi.
Ý An đứng im một lúc rồi nói khẽ:
— Tôi không muốn thế thân nữa.
Ngọc Ngà nheo mắt:
— Cô vừa nói gì?
— Tôi nói… tôi không muốn đóng vai chị nữa. Tôi mệt rồi, rất mệt.
Ngọc Ngà đặt ly nước xuống, đứng dậy bước tới, ghé sát vào mặt Ý An, giọng trầm lại:
— Cô mệt thì kệ cô, nhưng chuyện chưa xong. Tôi chưa về, cô còn phải đóng thế dài dài, đóng cho tới khi nào tôi bảo dừng thì cô mới được dừng.
— Tôi không muốn sống như thế này mãi.
— Cô nghĩ mình có quyền lựa chọn à?
Ngọc Ngà lấy điện thoại, lướt lướt rồi dơ lên cho Ý An nhìn:
— Mẹ cô, bệnh viện, đơn thuốc tháng này, tôi trả, nếu cô muốn tháng sau mẹ mình còn có giường nằm… thì cứ ngoan ngoãn mà tiếp tục đi.
Ý An không nói gì, cô cúi đầu cầm ví bước ra khỏi quán, như thể bước ra khỏi nhà tù của chính mình. Thái độ của cô những ngày sau khiến cả nhà họ Đoàn đều chú ý. Bà Loan thấy con dâu trầm hẳn, thường xuyên đứng ở ban công nhìn xa xăm, ít ăn, hay thở dài. Đặc biệt – con dâu bà không còn cãi, không còn dỗi, không còn lên giọng như hồi trước, bà bắt đầu lo.
Tối hôm đó, bà ngồi với ông Bảo – người bạn thân làm bác sĩ tâm lý, bà nói chuyện phiếm vợi bạn mình mà lòng đầy nghi hoặc:
— Cậu coi được thì coi giùm tôi cái vụ này. Con dâu tôi… có vẻ lạ lắm, không giống kiểu trầm cảm bình thường đâu, nó cứ như… một người khác ấy.
Ông Bảo đồng ý, hôm sau, ông ghé thăm nhà họ Đoàn, lấy lý do kiểm tra tâm lý. Ý An không dám từ chối, cô ngồi đối diện với ông trong phòng riêng, bàn tay siết vào nhau, mắt đỏ hoe.
Một lúc sau, cô bật khóc:
— Chú ơi… chú giúp con với, chú làm ơn… đừng nói với ai những gì con sắp kể.
Ông Bảo thấy cô khóc mà sững người. Cô kể hết, từ chuyện đổi vai, đến chuyện bị Ngọc Ngà ép buộc, đến cả chuyện mẹ bệnh, thiếu tiền viện phí, và cả chuyện cô không còn đường nào để thoát. Ông Bảo ngồi lặng gần mười phút, mắt ông đầy sững sờ, mồ hôi rịn trên trán, chưa bao giờ ông tưởng tượng có thể xảy ra một chuyện như thế. Hai người con gái giống nhau như đúc ư? Đổi vai làm vợ sao? Lừa cả nhà chồng nữa chứ? Nhưng nhìn đứa con gái ngồi trước mặt – tay run, mặt như tảng thịt thiu, giọng run rẩy như sắp ngã – ông không nỡ nặng lời.
Ông hít một hơi, rồi nói:
— Được, chú không nói, nhưng con phải hứa… đừng làm chuyện gì sai nữa. Con còn có thể sửa được cuộc đời con, hiểu không?
Ý An gật đầu như gà mổ thóc, nhưng cô đâu biết…
Chiều hôm đó, ông Bảo không chịu nổi, lặng lẽ kể lại toàn bộ với bà Loan. Bà nghe xong mà như không tin vào tai mình.
Bà trừng mắt:
— Ý cậu là… từ đầu đến giờ… cái người sống với nhà tôi, không phải là con Ngà ư?
Ông Bảo gật nhẹ, bà Loan ngồi thẫn thờ gần nửa giờ, không nói gì, rồi đột nhiên đứng dậy kêu bà Hai.
— Bà nghe đây, tối nay, bà mượn cớ vào phòng nó, lén lấy cái điện thoại ra. Tôi muốn biết nó liên lạc với ai.
Đêm đó, lúc Ý An đang trong nhà tắm, bà Hai rón rén vào phòng. Chưa đầy hai phút, bà đã lôi được chiếc điện thoại đang để sạc ở đầu giường, bà lật lật xem lịch sử cuộc gọi. Có một số lạ, được lưu bằng kí hiệu “Mẹ 2”, số này được gọi thường xuyên.
Bà Hai đưa điện thoại cho bà chủ của mình.
Bà Loan cầm điện thoại, nhấn nút gọi.
Bên kia bắt máy, giọng run run:
— A lô… ai vậy?
Bà Loan điềm đạm:
— Tôi là người bên chính quyền địa phương, cần xác minh danh tính người thân có liên quan đến hồ sơ cư trú. Bà là mẹ ruột của cô… Lê Xuân Ý An, phải không?
Giọng bên kia có chút giật mình:
— Ờ… đúng. Tôi là mẹ nó, có chuyện gì vậy?
— Chúng tôi cần xác minh nơi ở để hoàn thiện hồ sơ. Bà có thể cho tôi địa chỉ được không?
Bên kia nói địa chỉ rõ ràng, bà Loan ghi lại, mặt không đổi sắc, rồi cúp máy, quay sang bà Hai:
— Đi với tôi, giờ này vẫn còn kịp đấy.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn nhà mái tôn cũ kỹ nằm giữa Đà Lạt, vừa bước vào, bà Loan đứng khựng, bà Hai cũng mở to mắt, trên vách nhà dán chằng chịt ảnh chụp Ý An, mỗi góc là một kiểu. Có ảnh nhỏ, có ảnh lớn, có ảnh mặc áo bà ba quê mùa, có ảnh mặc đồng phục điều dưỡng, có ảnh từ hồi thiếu nữ, có ảnh gần đây, mà tất cả… là một người, không phải con dâu bà, không phải Hoàng Ngọc Ngà, mà là... Lê Xuân Ý An. Người đang sống trong nhà bà, đang gọi bà là mẹ, đang làm vợ con trai bà — lại không phải vợ thật của con trai bà.
Bà Loan thật sự đã lặng người, trên các vách tường là hàng loạt ảnh. Một đứa con gái – cùng gương mặt với đứa đang gọi bà là mẹ – trong những bộ đồ cũ kỹ, những tấm ảnh lớp mờ ố, những bức hình chụp ở hội chợ quê, ở phòng khám nhỏ, ở bên giường bệnh của một bà cụ già yếu ớt. Người trong ảnh không phải là Hoàng Ngọc Ngà, cũng không thể nào là Hoàng Ngọc Ngà. Bà Loan nhìn từng tấm một, rồi quay sang nhìn người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp ở giữa nhà, đó là Bà Yến – mẹ ruột của Ý An.
Bà Loan cất giọng, chậm rãi mà rõ ràng:
— Bà là mẹ ruột của cô gái trong hình ư?
Bà Yến cười hề hề, giọng run nhưng đầy tự hào:
— Phải rồi, con tôi đó, con tôi tên là Lê Xuân Ý An. Nó học hành đàng hoàng lắm, nhưng mà nhà tôi nghèo. Không phải không giỏi, mà tại cái số nó khổ… mẹ thì bệnh, nhà thì nghèo, nên nó phải hy sinh nhiều lắm. Tội nghiệp lắm cô à, nó mới học xong cao đẳng điều dưỡng là phải lo cho tôi luôn, thằng cha nó thì bỏ đi từ đời tám hoánh nào rồi…
Bà Yến nói liên tục, không đợi ai hỏi, như thể cả đời bà chỉ chờ một người đến nghe mình khoe về đứa con gái duy nhất mà bà tin là niềm tự hào cuối cùng của đời mình.
Bà Hai khẽ liếc sang bà Loan, còn bà Loan thì nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Bà Yến:
— Ý An... hiện giờ đang ở đâu?
— Nó mới đi thành phố mấy bữa rồi. Nó bảo tìm được việc gì đó, công việc đàng hoàng, cũng hên, ai đó giới thiệu cho nó làm, tôi mừng muốn khóc luôn đó. Tôi không cần biết nó làm gì, miễn không phải đi làm “bậy” là tôi mừng rồi. Con bé này hiền lành, từ nhỏ đã biết chịu cực chịu khổ, mà khéo tay, nhanh nhẹn, lễ phép… trời ơi, tôi chỉ mong nó lấy được tấm chồng đàng hoàng, vậy là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Giọng Bà Yến như vừa khóc, vừa cười, mắt long lanh nước.
— Tội Nghiệp! Nó mà không vướng mẹ bệnh, chắc giờ nó sướng hơn nhiều rồi…
Bà Loan lặng người, tim bà trùng xuống từng nhịp một, những lời bà vừa nghe – y hệt như mô tả về con dâu “hiền lành” của mình trong những tháng gần đây. Một cô gái mà trước đó – bà từng nghĩ là giả vờ, là đóng vai, là Ngọc Ngà. Nhưng rõ ràng… không thể có người “đóng” tự nhiên đến như vậy. Không thể có một cô tiểu thư nhà giàu nào lại biết xoa dầu, giặt đồ, bón cháo, lau người cho mẹ chồng bằng thứ sự nhẫn nại không gợn một tia miễn cưỡng.