Giữ Yên
11
Từ sau hôm Phong tỉnh lại, những ngày kế tiếp trong căn nhà ấy như có người vừa thay máu, lặng lẽ mà rối ren, yên bình mà lại cứ âm ỉ như thể một thứ gì đó như sắp sửa vỡ ra. Phong được nghỉ dưỡng vài ngày theo lời bác sĩ, mà thật ra là vì chính anh muốn nghỉ. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm trời từ khi lập công ty, anh chủ động không dính vào giấy tờ, không nghe máy khách hàng, không ngó ngàng đến các cuộc họp trực tuyến đang réo réo trên điện thoại. Chẳng phải vì anh kiệt sức, cũng chẳng vì muốn nghỉ ngơi – mà bởi vì vợ anh bỗng nhiên… trở nên kỳ lạ.
Người đàn bà từng ngang ngược, đỏng đảnh, quen quát tháo người làm, dửng dưng với cả mẹ chồng, từng đi đâu cũng phải trang điểm chải chuốt như thể chuẩn bị đi trên thảm đỏ… bỗng dưng ngoan ngoãn, hiền khô, làm bếp, rửa chén, pha trà, nấu cháo. Không chỉ thế, mỗi đêm khi anh mệt mỏi nằm xuống, cô ta lại chủ động đắp mền, xoa trán anh, rồi hỏi nhỏ: “Anh có muốn uống sữa ấm không?”. Lần đầu anh còn ngờ là cô giả vờ, lần thứ hai, anh vẫn nghĩ cô đang diễn, đến lần thứ ba, thứ tư… anh bắt đầu thấy sợ.
Sợ không phải vì cô dịu dàng, mà vì sự dịu dàng ấy quá xa lạ, lại quá… thật, thật đến mức khiến người ta không biết nên tin hay nên chạy.
Anh không kể với ai, nhưng trong đầu thì lại cứ xoáy mãi một câu hỏi: “Cô ấy là ai?” Có lúc, chính anh cũng rối trí tới mức nghĩ rằng Ngọc Ngà bị đa nhân cách, nhưng rồi anh lại tự phủ nhận. Hồi trước kết hôn, hai đứa còn bị lôi đi khám sức khoẻ tổng quát, có cả đánh giá tâm lý trước hôn nhân – giấy trắng mực đen, rõ ràng là không ai bị bệnh. Vậy mà bây giờ, cứ năm bữa nửa tháng, cô lại biến thành một người khác – chẳng phải điên thì là gì? Rồi anh lại trách bản thân, có khi tại mình bỏ bê vợ quá lâu, có khi cô ấy cô đơn, chán chường, sinh ra trầm cảm, thần kinh cũng rối loạn theo, mà đúng là mấy năm nay, anh toàn vùi đầu vào làm ăn. Anh cưới vợ về chưa đầy một tháng đã giao vợ cho giúp việc, mẹ già, còn mình thì đi từ sáng đến khuya, chưa một lần hỏi “Em thích gì?”, chồng như thế… thì còn trách ai được nữa?
Nghĩ vậy, Phong lặng lẽ gọi trợ lý, yêu cầu hoãn toàn bộ lịch họp trong hai tuần. Anh quyết định dẫn vợ đi du lịch, không cần xa xỉ, chỉ cần hai người, về miền biển nào đó, ít người, có nắng, có gió, và một khoảng lặng đủ để anh… tìm lại vợ mình.
Ý An nghe xong thì muốn ngất, du lịch, nghĩ thôi đã thấy sợ, cô có phải Ngọc Ngà đâu. Cô không phải vợ anh, cô chỉ là người đóng thế. Một vai diễn không hợp pháp, không có hợp đồng bảo hiểm, không ràng buộc bằng bất cứ văn bản chuẩn pháp lý nào. Đi chơi chung ư? Có thể. Cùng nhau ăn tối sao? Tạm chấp nhận. Nhưng… ngủ chung ấy hả? Chạm vào nhau nữa chứ? Lỡ anh đụng đến cô thì sao? Lỡ cô không gạt được tay anh ra thì thế nào? Lỡ mọi chuyện đi quá giới hạn thì ai chịu? Lúc ấy, cô lấy gì để trả lời với bản thân mình?
Lúc cô còn đang vò đầu bứt tai, nghĩ ra cả trăm lý do để từ chối – thì bà Loan xuất hiện, như thể bà đã nghe hết từ nãy.
Bà không quát, cũng không gắt, bà chỉ kéo ghế ngồi xuống sát bên con dâu, rót một tách trà nóng, nói nhẹ hều mà khiến sống lưng Ý An lạnh ngắt:
— Mấy bữa nay con sống được như thế này… là vì Phong nó còn tình cảm với con, chứ cái Ngọc Ngà thật kia… nó về, thì con phải về đâu?
Ý An nín thinh, bà Loan không chờ cô trả lời, bà tiếp:
— Má biết con không phải dâu của má, nhưng mấy hôm nay, nhìn con chăm chồng, má không thấy con giả tạo chút nào hết. Phụ nữ giả sao được cái chuyện nửa đêm dậy thay khăn, nấu cháo cho chồng? Cái kiểu con ngồi bóp chân cho nó mà mặt mày mệt rũ, đó là thật, giả thì không có giả nổi vậy đâu.
Ngừng một chút, bà cúi sát lại:
— Má không cần biết con là ai, má chỉ cần biết, con là cái người mấy bữa nay má thấy… má hài lòng. Mà má già rồi, má chỉ mong có đứa cháu để bồng, chỉ vậy thôi. Còn mấy chuyện khác, miễn cưỡng làm gì cho mệt?
Ý An cúi đầu, cô hiểu, đó không phải một lời đề nghị, đó là mệnh lệnh, một cách mỉm cười mà đẩy người ta tới mép vực.
Và thế là, trong một buổi chiều đầu tuần, khi trời vừa tạnh mưa, điện thoại của Phong reo lên, đầu dây bên kia, giọng vợ anh nhẹ nhàng như gió:
— Nếu anh muốn đi du lịch, thì… mình đi đi.
Chỉ một câu đó, mà khiến Phong yên lòng tới lạ. Anh không biết, bên kia đầu dây, người phụ nữ đang nắm chặt điện thoại bằng cả hai tay, cố không để tim mình đập thình thịch như người sắp phạm tội.
Vài ngày sau, Ngọc Ngà mặt dày gọi điện đến cho Ý An. Ở đầu dây bên kia, giọng Ngọc Ngà vang lên không cao, không gắt, nhưng nghe kỹ lại có cảm giác như ai đó vừa nghiến răng mà vẫn cố giữ bình tĩnh.
— Tôi tưởng cô yếu đuối, ai dè cũng biết luồn lách lắm ha?
Ý An nghe rõ từng chữ, không lên tiếng, không thở dài, cô chỉ siết chặt điện thoại trong tay, như đang cầm giữ một cơn sóng ngầm.
Ngọc Ngà ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa ở căn hộ riêng, tay vẫn cầm ly rượu vang nhưng mắt không nhìn vào đâu cố định. Cô ta không chửi, không hất hàm dằn mặt như mọi khi. Thay vào đó, cô ta chuyển sang cách nói của người từng trải, của kẻ đã bắt đầu nếm mùi sợ hãi. Vì rõ ràng – kịch bản đang lệch khỏi tay cô. Không ai ngờ được cái cô gái chân ướt chân ráo từ quê lên, tưởng chỉ biết cúi đầu nhận vai “diễn thế”, lại bỗng nhiên xoay chuyển được cả cục diện trong nhà họ Đoàn. Chẳng ai nghĩ cô lại làm cho bà Loan – người từng lạnh như băng với chính con dâu thật – giờ quay sang quý mến, còn nửa đêm gõ cửa phòng dúi cho mấy món thuốc bổ, hỏi han cô ta như người thân trong nhà. Cái nhà đó, hồi trước Ngọc Ngà bước vào như công chúa, giờ thì cô phải đứng ngoài nhìn, đợi người khác đưa tin.
Cay không? Rất cay, nhưng cô ta chưa muốn bỏ cuộc, không thể bỏ.
— Giờ cô ngồi được trong nhà đó rồi tôi cũng không cần đòi lại cái gì cho sớm. Nhưng ít nhất… cô cũng nên làm giúp tôi một chuyện, nói Phong mở một tài khoản riêng cho tôi, hiểu chưa?
Giọng nói nhẹ như người đang mời uống trà, nhưng bên dưới lại lồ lộ sự tính toán.
Ý An nghe xong mà muốn nghẹn, cô biết trước sau gì Ngọc Ngà cũng giở chiêu, nhưng cô không ngờ nó lại đến nhanh vậy, nó đến ngay khi mọi thứ chưa kịp yên ổn.
— Chị muốn tài khoản ư? Để làm gì?
Cô hỏi, cố giữ giọng thản nhiên.
– Để tiêu, chứ cô nghĩ để làm gì?
Câu trả lời ngắn cũn, nhưng ngấm, Ngọc Ngà chẳng cần che đậy, cô ta chưa bao giờ nghĩ phải giấu cái lối sống hưởng thụ của mình, có tiền, tiêu, có chồng giàu, dùng, đơn giản mà!
— Tôi không làm được.
Ý An trả lời, không vòng vo.
Đầu dây bên kia im một nhịp, rồi một tiếng cười bật ra, giọng cười rất gằn:
— Ủa? Cô diễn vai tôi mà giờ lại ra lệnh cho tôi luôn hả?
— Tôi đang sống trong nhà người ta. Tôi không muốn biến thành kẻ trục lợi
— Vậy mà tôi tưởng cô thương Phong lắm cơ?
Câu nói ấy, như ai vừa bóp nghẹt ngực Ý An, cô im.
Ngọc Ngà biết mình đã nhấn đúng chỗ.
— Cô thương người ta mà để người ta nai lưng ra làm việc, còn tiền thì vợ cũ đem đi tiêu ư? Cô làm được không đó, cô đóng vai thế thân cho tôi nổi không thì nói lẹ đi?
Im lặng lại kéo dài, rồi giọng Ý An thấp hẳn đi, như đang lạc trong suy nghĩ của chính mình:
— Tôi không phải chị. Tôi không lấy tiền đàn ông để tự hào mình là đàn bà bản lĩnh.
Ngọc Ngà bỗng bật cười, cười rất thật, rất dài, rất sắc, như một người đàn bà đã quen thắng, nay thấy một đứa “con gái nhà quê” dám chọc ngang họng mình.
— Không lấy tiền đàn ông ấy hả? Vậy cô định sống bằng gì? Tình yêu hả? Đồ mơ hão!
Ý An không đáp, cô tắt máy.
Tối hôm đó, Phong đem mấy tập hồ sơ từ phòng làm việc về phòng ngủ. Anh đang chọn địa điểm du lịch, mà cũng đang suy nghĩ chuyện khác.
Ý An vừa bước vào, anh nhìn cô, và nói gọn:
— Mai em rảnh không?
— Rảnh, có chuyện gì vậy anh?
— Anh muốn ghé ngân hàng mở thêm tài khoản phụ. Có thể thêm tên em vô, phòng khi anh đi vắng, em cần dùng thì tiện.
Ý An chết lặng, tim cô đập liên hồi. Phong chưa biết chuyện giữa cô với Ngọc Ngà, nhưng câu chuyện đó… bỗng dưng kéo đến như một cái tát.
Nếu là trước kia, cô sẽ vui, rất vui, vì được tin tưởng, vì được đối xử như một người vợ đúng nghĩa. Nhưng giờ đây, cái hành động tưởng như nhỏ đó – lại khiến cô không thở nổi. Cô đâu dám nhận, vì cô đâu phải vợ thật. Cô đâu thể ký tên, khi cái tên đó không phải của cô, nhưng nếu từ chối, thì anh sẽ nghi ngờ. Đối với cô trong lúc này, giữa nhận – và không nhận – không có lựa chọn nào mà không dắt cô đến bờ vực.