Giữ Yên
21
Về tới nhà, bà dọn sẵn một mâm cơm, canh nóng, cơm dẻo, cá kho khô thơm lừng, bà ngồi bên, rót cho An ly nước.
— Ăn miếng cơm đi con, rồi tính tiếp.
Ý An không đụng đũa.
— Con không đói.
Bà Loan nhìn cô kỹ hơn, mặt cô xanh xao, mắt trũng sâu, tóc xù xì rối, dáng người gầy hơn trước, như thể chỉ trong vài ngày mà hao đi cả mấy năm tuổi.
Bà không ép, bà chỉ thở dài:
— Không ăn cũng được, nhưng nghe cô nói một câu cho nhẹ lòng, được không con?
Ý An gật nhẹ đầu, bà Loan không vòng vo.
— Cô biết hết rồi, Ngọc Ngà bỏ trốn, công an đang truy tìm nó, mà... thôi kệ nó đi. Còn con... con muốn đi đâu thì cô cũng không cản, nhưng đừng đi với cái đầu rối tung như vậy.
An ngẩng lên.
— Con không còn muốn dính tới chuyện nhà này nữa. Từ đầu… chuyện này…đã là sai rồi, người ta trao nhầm vai, con làm sai vai, bây giờ… con phải xuống sân khấu thôi.
Câu nói làm bà Loan nghẹn cổ, một lúc sau, bà mới từ từ lên tiếng:
— Thằng Phong… chưa biết chuyện gì, cô vẫn chưa kể đâu.
An ngỡ ngàng.
— Vậy sao?
— Ừ. Giờ cô kể, cô sẽ kể cho nó nghe ngay trước mặt con.
Ngồi trong phòng làm việc, Đoàn Minh Phong nghe mẹ mình kể lại từng chuyện, từ lúc Ý An được thuê đóng giả vợ, từ lúc Ngọc Ngà mất hút, từ lần đầu tiên Ý An ngồi trước mặt Ngọc Ngà, ký giấy tờ thay “vợ hợp pháp”, cho tới khi Ngọc Ngà trở lại, lên kế hoạch bắt cóc, rồi bỏ trốn.
Anh nghe mà không chen một lời, đến khi bà Loan nói:
— Mà quan trọng nhất… là tụi nó là chị em ruột, cùng máu mủ, cùng một mẹ, là người đã chết rồi. Còn hai đứa nó, một bỏ đi, một muốn biến mất.
Lúc đó, Phong mới ngẩng lên, mắt đỏ hoe, cổ nghẹn lại, anh hỏi:
— Mẹ có chắc… Ý An là em ruột của Ngọc Ngà không?
Bà gật đầu.
— Chắc, còn gì để nghi nữa đâu.
Phong cúi đầu.
— Vậy thì… em ấy là vợ con… hay là không?
Bà Loan im, anh hỏi lại, nhỏ hơn:
— Em ấy là ai… trong cuộc đời con?
Không ai trả lời được.
Mấy ngày sau, Ý An sống trong nhà bà Loan, không ai nhắc chuyện đi hay ở, không ai hỏi gì thêm. Bà Loan tự tay nấu cơm, Phong đi làm. Cô nằm trong phòng khách, cô dậy sớm, phụ mọi người nhặt rau. Không khí ngôi nhà bây giờ giống như một gia đình thực sự, mà càng như vậy… lòng cô càng quặn lại.
Phong hay ngồi nhìn cô từ xa, anh không ép nói chuyện, chỉ lặng lẽ mang tới cái khăn, bưng giúp chậu nước, rót thêm ly trà, những việc đó nhỏ thôi, nhưng khiến cô không biết phải đối diện với anh bằng cảm xúc nào nữa. Anh từng là “chồng trên giấy” của Ngọc Ngà, cô từng là “vợ giả” được trả tiền để thế thân, giờ… nếu ở lại, thì cô là gì trong cuộc đời anh? Nếu nói là yêu… thì có khi lại là sai lầm. Nếu bây giờ cô đi… thì ai sẽ là người đau đây?
Một sáng nọ, Ý An nói với bà Loan:
— Con muốn về nhà con, con muốn lo tang sự cho mẹ con đàng hoàng, rồi con cũng sẽ tính chuyện đi xa khỏi mọi người.
Bà Loan chỉ nhìn, không cản, bà chỉ dặn:
— Về nhà rồi thì cứ báo cô một tiếng, nhà này vẫn còn mở cửa cho con, cô vẫn còn là cô của con.
Phong nghe tin, anh đứng yên rất lâu. Anh không nói, không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng anh… như có ai móc tim anh ra một mảng, rồi để lại sự trống rỗng trong tim anh.
Ngày đưa Ý An về nhà cũ của cô, Phong là người lái xe. Cô ngồi băng ghế sau, cô im suốt cả quãng đường, đến lúc xe dừng trước cổng, cô mới mở cửa ra ngoài, cô nhìn ngôi nhà cũ mà mẹ cô từng nằm trên giường bệnh, từng rên từng tiếng mà lòng ngổn ngang bao cơ sự.
Anh lên tiếng trước:
— Anh sẽ không giữ em, anh cũng không ép em, nhưng nếu em thấy chỗ nào buồn, thì cứ nghĩ tới anh… nhà anh cũng từng là nhà của em, và đến bây giờ vẫn là nhà của em.
Ý An quay lại.
— Nhưng anh là chồng của chị em.
Anh lắc đầu.
— Trên giấy tờ thôi, trong lòng anh… chưa bao giờ là như vậy đâu em.
Cô không đáp, cô chỉ cúi đầu. Cô cảm ơn anh, rồi bước đi, đó là những bước chân nặng nề nhất cô từng bước trong đời. Anh không nhìn theo, anh chỉ ngồi đó đợi cho tim mềm ra mới dám nổ máy quay đầu xe rời đi.
Vậy là đã ba tháng trôi qua kể từ ngày Ý An rời khỏi nhà bà Loan, ba tháng không tin tức, ba tháng không gọi điện, không nhắn tin, không một lần ngoảnh lại.
Minh Phong không đếm từng ngày, nhưng lòng anh biết rõ từng khúc thời gian đang chảy qua người mình thế nào. Có ngày dài như một năm, có đêm chỉ cần gió lùa qua cửa sổ, là anh thấy đau trong ngực, không phải đau tim, mà là đau lòng. Anh không trách Ý An, cũng không giận cô, vì anh hiểu – nếu là anh, anh cũng không dám ở lại nơi đây. Khi tình yêu buộc phải đứng sau đạo lý, thì người có lòng… thường chọn cách rút lui, để người khác đừng khổ thêm.
Phong đã từng nghĩ, mình có thể sống lý trí, nhưng từ ngày An bước vào căn nhà ấy – với tư cách “người thế vai”, còn sau này lại thành “người đi vào tim” – anh biết, lý trí của mình… đã không còn thắng nổi con tim nữa.
Bà Loan cũng biết chuyện con trai không yên lòng, bà không khuyên, bà chỉ im. Bà nấu cơm xong vẫn để ba phần, giặt đồ vẫn giặt dư ra một bộ nữ. Những điều này không đơn thuần chỉ là hy vọng, mà đúng hơn… chúng là thói quen, cái thói quen đã có người gọi mình là “mẹ” mỗi sáng.
Một hôm, bà nói:
— Giờ con tính sao với con Ngà?
Minh Phong ngẩng lên từ sấp hồ sơ.
— Mẹ muốn nói gì?
— Con có tính ly hôn không?
Anh thở ra.
— Không phải mới bây giờ, là từ lâu rồi con đã không còn coi đó là hôn nhân nữa, mẹ ạ.
— Nhưng pháp luật vẫn còn ràng buộc con với nó.
— Con biết mà mẹ.
— Vậy thì làm đi, đừng để dở dang. Đàn ông mà không dứt khoát… là không còn mặt mũi để giữ người mình thương đâu con.
Minh Phong không trả lời, nhưng ngày hôm sau, anh tự tay đi đến văn phòng luật sư. Anh mang theo toàn bộ giấy tờ hôn thú, và một bức thư – viết bằng tay, không trình bày, không bào chữa – chỉ có hai dòng: “Tôi – Đoàn Minh Phong – tự nguyện đơn phương làm thủ tục ly hôn, không tranh chấp, không kiện tụng, không níu kéo.”
Luật sư hỏi:
— Anh có biết cô Ngà hiện đang ở đâu không?
— Không. Và tôi cũng không cần biết.
— Không tìm được đương sự thì hồ sơ sẽ treo, anh rõ chứ?
— Cứ treo đi, treo bao lâu cũng được. Nhưng từ giờ trở đi… tôi không còn là chồng cô ta.
Giọng anh dứt khoát, không cay, không lạnh, chỉ là… tuyệt nhiên không còn ràng buộc nữa.
Về phía Ý An, cuộc sống ở ngôi nhà cũ không dễ dàng gì. Cô mất mẹ, mất chỗ dựa, mất cả phương hướng. Những ngày đầu, cô chỉ biết cắm đầu vào làm việc nhà, quét dọn, nấu cơm, làm bất cứ gì để đầu óc đừng nghĩ ngợi linh tinh.
Nhưng đêm xuống, chỉ còn mình cô với chiếc giường cũ, thì kỷ niệm lại trở về – rõ như những thước phim tua chậm, từng câu nói của bà Loan, từng lần Minh Phong rót nước cho cô, từng lúc anh lặng lẽ dõi theo, rồi cái nhìn cuối cùng của anh… lúc cô rời đi.
Cô không trách anh, không giận, chỉ là… “thương không đúng lúc, đúng vai”, thì có thương đến mấy, cũng phải ngậm mà nuốt. Một người là chồng cũ – trên giấy tờ – của chị ruột mình, một người là vợ cũ – bằng miệng – của người đàn ông mình thương, đó là thứ dây rối mà cô không dám chạm vào nữa.
Minh Phong không gọi điện thoại cho cô, anh cũng không nhắn gì. Anh giữ đúng khoảng cách, không phải vì quên, mà vì anh thương. Tình thương của anh đủ để anh biết là đừng nên ép một người đang đau phải quay đầu vì nhớ.
Anh chỉ lặng lẽ chuẩn bị – từng bước – để xóa đi hết những ràng buộc cũ, ly hôn Ngà, sửa tên An trong giấy tờ cũ ra khỏi mọi thủ tục pháp lý. Anh đem toàn bộ tư liệu, hình ảnh, hợp đồng đã từng ép cô ký lúc làm “vợ thế vai” đi tiêu hủy.
Anh nói với mẹ:
— Con không níu kéo, nhưng con không để cô ấy mang theo bất cứ nỗi xấu hổ nào ra khỏi đời mình đâu mẹ.
Bà Loan gật đầu.
— Làm được vậy là tốt nghen con.
Anh cười.
— Con chỉ không làm được một việc.
— Việc gì?
— Quên An.
Trong khi đó...