Giữ Yên
7
Một hôm, bà gọi bà Hai lên phòng riêng.
— Chị theo con Ngà mấy hôm nay, chị thấy gì lạ không?
Bà Hai cúi đầu, ngập ngừng:
— Dạ… tôi cũng không dám chắc, nhưng mà… lạ thật bà ạ.
— Lạ làm sao?
— Nó lặng lắm, nó không còn ồn ào, nó không gọi tôi bằng ‘mụ già’, nó không ném đồ khi giận, mà... hôm qua, tôi thấy nó khóc trong phòng, sau khi cãi với bà.
— Khóc ấy hả?
— Dạ. Nó khóc như con nít, nó ngồi ôm gối, mặt úp vô tường, mà vai thì run lên từng nhịp.
Bà Loan nghe tới đó, không nói gì thêm, nhưng hôm sau, bà tự tay pha trà, rồi mời “con dâu” lên phòng.
Ý An bước vào, tay hơi run.
Bà Loan không nói chuyện vòng vo, bà đặt tách trà xuống bàn, rồi nhìn thẳng:
— Con mắng người khác, thì mắng cho giống, chứ mắng xong mà trốn trong phòng khóc, thì diễn lộ lắm nha con.
Tay Ý An siết lại, cô không dám nhìn bà.
Bà Loan tiếp tục, đều giọng, như thể đang rút sợi chỉ rối trong đầu từng nút một:
— Tôi đẻ con trai, tôi biết nó, mà tôi sống trong cái nhà này mấy chục năm, tôi cũng biết con dâu tôi. Cô không phải Ngọc Ngà, tôi chưa biết cô là ai. Nhưng Ngọc Ngà không bao giờ nói xin lỗi, Ngọc Ngà không bao giờ lau nhà, và Ngọc Ngà không biết khóc, trừ khi nó sợ mất tiền.
Không khí lúc đó như đông lại, Ý An nuốt nước bọt, nhưng cổ họng như bị chặn bởi hòn đá tội lỗi.
Cô không đáp, cô chỉ cúi đầu thật sâu, rồi lí nhí:
— Cháu... xin lỗi.
Sau cuộc đối thoại ấy, bà Loan không nói với ai về chuyện này. Bà vẫn ăn cơm chung bàn, vẫn gọi “con dâu” là “con”, vẫn để cô ngồi đối diện mà ăn hết bữa. Nhưng ánh mắt bà, từ hôm đó, đã không còn là ánh mắt của người mẹ chồng đang nhìn con dâu nữa, mà là ánh mắt của người đàn bà từng trải, đang nhìn kẻ lạ sống trong nhà mình, và chờ xem nó sẽ lộ mặt thật khi nào.
Từ ngày vào vai “cô Ngà”, Ý An đã dặn lòng: không được ước mơ. Cô nói với mình: vai này không có kết thúc có hậu, không có hoa cưới, không có gia đình, càng không có chỗ cho trái tim rung rinh. Nhưng đời người lạ lắm — càng cố không ước, thì ước lại càng nhen nhóm ở những lúc yên lặng nhất.
Cô bắt đầu quen với cái tên “cô Đoàn” mà người ngoài gọi khi gặp, quen với việc ngồi bên cạnh Minh Phong trong những buổi họp kín, quen chào xã giao với giới đối tác, quen với việc mặc đồ hiệu mà không cần xem giá, học cách chào hỏi theo kiểu người có quyền. Cô quen cả ánh mắt tôn trọng xen lẫn dè chừng của mấy bà vợ quan chức, mấy chị giám đốc tài chính, những người từng dè bỉu “Ngọc Ngà” là tiểu thư ăn bám, giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt: “Con nhỏ này… cũng ra gì phết!”
Chuyện bắt đầu đổi chiều từ một buổi tiệc ký kết hợp đồng. Phong dẫn cô theo như bao lần.
Nhưng lần đó, khi một vị đối tác lớn lỡ lời hỏi về các điều khoản nhân sự, Phong định trả lời thì Ý An đã lên tiếng thay — nhỏ nhẹ, đúng trọng tâm, không vượt quyền, câu trả lời ấy khiến vị đối tác gật gù:
— Không ngờ cô Đoàn lại nắm kỹ vậy. Có phu nhân thế này, anh Phong khỏi lo về hậu phương nhỉ.
Phong nhìn sang cô, không nói, nhưng trong mắt anh có gì đó… như là tán thưởng, như là biết ơn, như là đang nhận ra, người phụ nữ bên cạnh anh giống như một cánh tay vững chắc, không còn là cái bóng xa xỉ từng bước vào cuộc đời anh trước đây.
Từ hôm ấy, cô được anh tin tưởng hơn, được dắt theo nhiều hơn, không còn chỉ ngồi cho có mặt, mà bắt đầu được anh hỏi ý kiến. Cô được mời góp lời, được giao quyền đại diện trong vài công việc nhỏ.
Người trong nhà nhìn vào đều thấy rõ: “Cô chủ thay đổi thật. Trước kia chỉ biết shopping, nay lại biết mở lời đúng chỗ.” Bà Hai nghe mấy người giúp việc xì xào mà lặng lẽ lắc đầu. Bà Loan thì không nói gì, chỉ quan sát, đôi lúc, bà còn nhếch môi nhẹ như cười, nhưng là cái cười chẳng ai hiểu nổi.
Chỉ có một người không vui, mà đúng hơn là không yên tâm, đó là ông Mẫn.
Ông không cản cô bước tiếp, nhưng ông luôn dắt theo một câu nói sau lưng cô, như chiếc bóng lạnh bám lấy chân người:
— Đừng quên: Cái cô đang sống là của người khác, chứ không phải của cô.
Một lần, cô vừa giúp Phong xử lý xong việc nhỏ trong nội bộ, đang soạn lại tài liệu trong phòng khách thì ông Mẫn gọi ra hiên, nói nhỏ:
— Tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô càng làm giỏi, thì càng dễ quên vai.
Cô ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi:
— Tôi không quên, chỉ là... tôi sống sao cũng phải sống cho đàng hoàng.
— Cô sống đàng hoàng là tốt, nhưng người sống đàng hoàng... không nên đóng giả làm vợ người khác, cô hiểu chứ?
Câu đó, như một cú đấm không cần giơ tay, nhưng lại trúng ngay ngực cô. Ý An không nói gì. Cô về phòng, ngồi một lúc lâu không bật đèn, trong đầu chỉ có một câu vọng mãi: “Nếu em là em, thì anh có còn dẫn em theo không?”
Nhưng rồi mọi chuyện vẫn tiếp tục. Cô vẫn làm tốt, cô vẫn được khen, cô vẫn được tín nhiệm, cô vẫn là “vợ nhà giàu” trong mắt mọi người, chỉ có một điều không thay đổi: trái tim cô thì không ai thấy, mà cũng không ai cần thấy.
Đêm xuống, cô gỡ bỏ lớp son phấn, nhìn vào gương. Người trong gương cười nhẹ, nhưng nước mắt cứ đọng trong mi. Cô nghĩ đến mẹ — người vẫn tin rằng con gái đang làm ở một công ty nào đó trên thành phố, sống đàng hoàng, chuẩn bị mua nhà. Mẹ đâu biết, cái nhà này, cái giường này, cái váy này — đều là mượn. Và điều khiến Ý An sợ nhất không phải là bị phát hiện, mà là càng ở lâu, cô càng mong đây là thật.
Trong khi đó, Gia Khánh bắt đầu lộ bản chất thật — và điều trớ trêu là Ngọc Ngà thấy rõ, nhưng không thoát ra được. Cô vốn không phải đứa ngu, từ nhỏ cô ta đã học trường tốt, giao du toàn người giàu, từng dắt mấy gã đàn ông xoay như chong chóng. Nhưng với Gia Khánh, cô lại thành con ngốc, có lẽ vì hắn là người duy nhất nói thẳng với cô: “Tôi chẳng mê tiền em. Tôi mê cái ngu của em.”
Mà cái câu đó, cô lại tưởng là... thật lòng, mới đầu, hắn còn vẽ ra kế hoạch này kế hoạch kia, nói chuyện làm ăn với vẻ đĩnh đạc, ra vẻ như một người đàn ông có tầm nhìn.
Nhưng chỉ vài tháng sau, Ngà bắt đầu thấy tiền mình đưa đi chẳng có cái “hồi vốn” nào quay trở lại, mỗi lần hỏi, hắn lại than:
— Thị trường giờ gắt lắm em ơi, lỡ đổ vô rồi, giờ tháo ra là lỗ chổng vó. Em tin anh thêm lần nữa đi.
Cô im lặng, lần đầu, rồi lần hai, rồi lần thứ ba, đến lần thứ tư, cô bật lại:
— Tiền tôi mồ hôi nước mắt, chứ có phải giấy đâu mà anh xin hoài vậy?
Gia Khánh quắc mắt, không còn cái giọng ngọt nhạt mọi khi:
— Ơ hay, không phải cô từng nói ‘em thương anh, em lo cho anh’ à? Giờ tới lúc lo thì cô quay xe? Đừng có diễn trò công chúa nghèo đó với tôi!
Ngà giật mình, một phần vì bị mắng, một phần vì nhận ra… đây không còn là cuộc chơi nữa, đây là cuộc lún.
Sự thật là, Gia Khánh đang ngập tới cổ trong nợ nần. Sòng bạc ở quận ven đã gọi điện dọa, gởi cả hình xe đạp nằm gọn trong hẻm, kèm theo lời nhắn: “Lần sau không trả, đừng trách anh em đến nhà tìm mày.” Hắn biết rõ Ngọc Ngà là mỏ tiền duy nhất còn lại. Nhưng lần này, Ngà không dễ mở ví như trước. Cô đang cạn, cạn cả tiền, cạn cả tin. Những ngày gần đây, cô phải cắn răng sống nhờ tiền tích góp, đồ đạc cũng không dám mua thêm, mấy túi hiệu cũng đã âm thầm đem bán lại.
Cô bắt đầu thấy mình giống mấy bà cô ly dị bị chồng phụ bạc, ôm đống vàng đi tìm trai trẻ rồi bị rút sạch. Nhưng điều làm cô thấy cay nhất không phải chuyện tiền, mà là… sự lạnh nhạt. Gia Khánh không còn ôm cô khi ngủ, không còn nhắn tin ngọt ngào, không còn đụng vào người cô với cái ánh mắt từng khiến cô thấy mình “có giá”.