Giữ Yên
13
Đêm đó, cô không còn là người thay chỗ ai, cô là chính mình, lần đầu tiên, và có thể là… lần cuối cùng.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên bắt đầu le lói sau tấm rèm mỏng, Phong đã tỉnh. Cảm giác thức giấc không vì tiếng chuông báo thức, cũng không vì một kế hoạch công việc dồn nén, mà chỉ vì… lòng anh cứ trĩu nặng mà không rõ nguyên do. Anh quay sang người phụ nữ nằm bên cạnh anh – cô vẫn đang ngủ rất sâu, khuôn mặt bình yên như thể vừa gỡ bỏ được một gánh nặng đeo bám nhiều năm. Tay cô đặt hờ lên mép chăn, mái tóc xõa rối mềm trên gối, và thân thể ấy… vẫn còn phảng phất mùi da thịt đêm qua của cả hai người. Một đêm không dự tính, một đêm không kế hoạch, nhưng lại là đêm khiến anh không thể nào bình tĩnh. Mắt anh dừng lại ở mép ga trải giường, vết máu đỏ lấm tấm như ai vừa chạm tay vào tim cô mà chưa kịp lau đi. Anh sững người, cổ họng khô khốc. Đây là điều không thể, hoàn toàn không thể, Ngọc Ngà... không thể còn trong trắng. Anh không phải loại đàn ông rình mò đời sống riêng tư của vợ, nhưng anh biết hết cả rồi. Trong một lần tình cờ, chính mắt anh thấy tin nhắn từ một người đàn ông lạ, những câu chữ không cần giải thích gì thêm, rồi còn những lần cô viện cớ đi spa, đi tụ tập, đi công tác… tất cả, anh không buông lời trách, nhưng tim anh từ lâu đã không còn ảo tưởng. Vậy thì, chuyện đêm qua là gì? Là trò dối trá ư? Hay là… người phụ nữ này, thật sự không phải là vợ anh?
Ý An bắt đầu tỉnh lại, mắt cô mở ra, mơ màng nhìn Phong. Trong tích tắc, cô quên mất vai diễn, quên mất tên mình tạm thời không phải Ý An. Cô chỉ thấy… ánh mắt anh đang đặt lên mình. Ánh mắt ấy, không còn hoài nghi, cũng không hoàn toàn tin tưởng, mà là một loại ánh mắt vừa ngơ ngác, vừa dằn vặt.
Cô cười nhẹ:
— Sao anh dậy sớm vậy?
Phong không trả lời ngay, anh vẫn nhìn cô, như thể đang dò xem từng phản ứng nhỏ nhất trên gương mặt.
Một lúc sau, anh mới hạ giọng, hỏi:
— Em… nói thật cho anh nghe. Em... chưa từng ngủ với ai à?
Ý An khựng lại, rồi gật đầu.
— Ừm… Em chưa từng ngủ với ai hết ngoài anh.
Câu trả lời đơn giản, nhưng với Phong, như ai vừa gõ mạnh vào ngực. Anh rũ mi, tay nắm nhẹ mép ga giường. Anh không biết nên tin, hay nên sợ. Anh không biết cái anh đang thấy là một “sự thật”, hay chỉ là một lớp vỏ mới của một kịch bản khác mà anh chưa từng lường tới. Rồi không hiểu sao, tay anh vươn ra, ôm chặt lấy cô, như người vừa trượt chân trên một sườn núi, bỗng chạm được vào đất bằng.
Anh hít sâu, khẽ nói bên tai cô:
— Anh sai rồi, mấy năm nay… anh quá vô tâm. Sau này, anh sẽ bù đắp lại cho em, anh hứa.
Ý An cứng người, từng lời anh nói, giống như kim đâm vào da thịt, vì cô biết, cô không xứng đáng với lời hứa đó. Cô muốn bật khóc, muốn thú thật, nhưng lại sợ mất, mất đi một cảm giác mà cả đời cô không dám mơ – được yêu thương, được tin tưởng, được ôm như thể là người duy nhất. Cô không nói gì, chỉ im lặng rúc vào lòng anh.
Một lúc sau, Phong rời giường ra ban công nghe điện thoại. Cô nằm lại trong phòng, tay kéo chăn lên tận cổ. Tim cô đập thình thịch, cả người cô căng ra vì tội lỗi. Nhưng chưa kịp trấn an mình… thì tiếng dặn dò của Ngọc Ngà lại ùa về trong đầu.
“Chị mà không lấy được cái tài khoản riêng đó cho tôi, thì đừng trách tôi.”
Ý An siết chặt tay, lần này, cô không thể trốn tránh nữa.
Buổi trưa, khi cả hai đang chuẩn bị ra ngoài ăn, Ý An đánh bạo mở lời, giọng cô nhẹ như sợ làm vỡ một điều gì mong manh:
— À… Hôm trước anh có nói vụ tài khoản riêng… Em nghĩ… nếu anh muốn em quản lý thêm tiền sinh hoạt, thì… mở một cái riêng cũng được.
Phong ngẩng lên, tay anh vừa mới cài xong đồng hồ, nghe cô nói vậy, mặt anh bỗng lạnh đi rõ rệt.
Anh nhìn cô một hồi, không cắt ngang, không phản ứng ngay, chỉ có ánh mắt… chùng xuống, rồi rút lại, giống như ai vừa nhận ra một điều cũ kỹ mà mình tưởng đã quên.
Anh đáp, giọng không gắt, nhưng cứng:
— Giờ không cần nữa đâu em. Tài khoản nhà mình, em xài bao nhiêu thì báo anh là được. Anh không thích chia tiền vợ chồng kiểu đó.
Ý An nghe xong, tim đập lệch một nhịp, cô mấp máy môi, định nói thêm – nhưng ánh mắt của anh khiến cô nuốt lại.
Phong kéo cửa tủ, lấy áo khoác, nói một câu ngắn, không nặng nề nhưng cũng chẳng dịu dàng:
— Mình đi ăn thôi.
Ý An đứng đó bất động, mắt cô lấp lánh nước, nhưng không phải vì bị từ chối, mà là vì… cô biết anh bắt đầu nghi ngờ, và một khi Phong nghi ngờ, thì mọi thứ... sẽ không còn như trước nữa.
Tưởng đâu sau chuyến du lịch, lòng Ý An sẽ nhẹ đi được phần nào. Nhưng hóa ra… những thứ đẹp đẽ nhất lại thường kéo theo sự giày vò lớn nhất, nhất là khi nó không thuộc về mình.
Phong vẫn cư xử tử tế, và sau những gì xảy ra giữa hai người, anh đối với cô còn chu đáo hơn trước. Không còn xa cách, cũng không còn dò xét, ánh mắt anh dịu lại, tay chạm vào vai cô cũng nhẹ nhàng như thể cô là thủy tinh, chỉ cần lỡ một chút là vỡ.
Ý An không muốn phá hỏng những ngày đó. Nhưng cô biết, điều Ngọc Ngà dặn vẫn đang treo trên đầu như một sợi chỉ. Cô từng định không làm, cô nghĩ… nếu mình im lặng, lặng lẽ rút lui, thì Ngọc Ngà cũng sẽ bỏ qua. Nhưng hóa ra, cô quên mất bản chất của người đàn bà đó, cô ta có thể quên tình, nhưng không quên tiền.
Vài hôm sau, khi cô cùng Phong về nước, điện thoại cô đổ chuông, là Ngọc Ngà, giọng bên kia không thèm chào hỏi:
— Ra quán cà phê cũ lúc mười giờ để gặp tôi, cô mà trốn thì cứ xác định đi.
Không đợi cô kịp trả lời, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Quán cà phê quen nằm trong một con hẻm nhỏ. Ý An đến đúng giờ, vừa bước vào chưa kịp ngồi, một bàn tay đã tát mạnh vào mặt cô, âm thanh khô khốc vang lên khiến mấy người trong quán giật mình quay lại. Cô loạng choạng lấy bàn tay che má, nhưng không dám lên tiếng.
Ngọc Ngà ngồi vắt chân, nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:
— Đồ mặt dày, dám hưởng trọn tuần trăng mật của người khác mà giờ đến cái tài khoản cũng không lo xong.
Ý An im lặng, Ngọc Ngà nhếch môi:
— Tôi cho cô thời gian, cho cô cơ hội, rồi cô tưởng tôi dễ tính lắm hả? Tôi nói một là một, hai là hai, cô mà không moi được cái tài khoản đó thì đừng trách tôi.
Ý An siết chặt tay:
— Tôi đã nói rồi… Anh Phong không chịu, tôi không thể ép anh ấy.
Ngọc Ngà gằn giọng:
— Không ép được thì gợi, không gợi được thì lạy, mà nếu cô không làm… thì chuẩn bị đi. Mẹ cô nằm viện, tiền viện phí tháng này chưa đóng đâu đấy, tôi chỉ cần một cuộc gọi… là cô biết chuyện gì xảy ra rồi đó.
Nghe tới đây, mặt Ý An tái mét, cô biết rõ – Ngọc Ngà nói được thì sẽ làm được. Người đàn bà này không phải kiểu chỉ biết dọa suông.
Tối hôm đó, Phong vừa từ công ty về đã thấy vợ mình ngồi ở ghế sofa, mặt cô cúi gằm, tóc buông xõa che gần hết nửa gương mặt cô. Anh đi tới gần, mới phát hiện khóe môi cô rướm máu, trên gò má trái, một vệt tím bắt đầu bầm rõ.
Anh sững người:
— Ai đánh em vậy?
Ý An ngước lên, ánh mắt bối rối, rồi vội cúi xuống:
— Em trượt chân, ngã vào cửa, không sao đâu…
Phong ngồi xuống, nắm tay cô:
— Đừng giấu anh, nói thật đi.
Ý An lắc đầu, cười nhạt:
— Có gì đâu mà nghiêm trọng. Em chỉ hơi bất cẩn thôi…
Anh không hỏi nữa, nhưng ánh mắt thì nặng trĩu. Từ ngày về nước, cô ít nói, hay giật mình, thậm chí nhiều đêm cô thức dậy giữa chừng. Có lúc anh thấy cô ngồi bó gối trong phòng khách giữa đêm khuya, mắt nhìn vô định vào khoảng không. Anh biết có gì đó đang xảy ra – nhưng cô không nói, anh cũng không ép, chỉ đến khi…