Giữ Yên

20

Đêm đó, Ngọc Ngà ngồi im trong phòng trọ thuê theo tháng - nơi cô trốn khỏi nhà sau chuỗi mâu thuẫn không dứt với mẹ Hà. 

Cô không bật đèn, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường gõ từng nhịp khô khốc như dao băm lên lòng ngực.

— Nếu bà ấy là mẹ mình, vậy mình là ai? Mình sống hai mươi lăm năm… trong cái tên, trong cái nhà… không phải của mình ư? Còn người con thật sự – con ruột của ông Lâm bà Hà – giờ đang ở đâu?

Bóng tối trong phòng không khiến cô sợ. Cái làm cô lạnh sống lưng… chính là cảm giác bị tráo đổi, như thể cả đời mình là bản nháp của một đứa khác.

Sáng hôm sau, Ngọc Ngà quay lại bệnh viện. Bà Yến vẫn còn thở, nhưng thở yếu lắm, da bà xám ngắt, mắt chỉ he hé mở. Ba nhìn cô, nhưng không nói gì hết. 

Ngọc Ngà đứng đó, khá lâu, cuối cùng, cô lên tiếng – không phải bằng giọng của một đứa “ơn nghĩa truyền máu”, mà bằng giọng của một người đang đòi lại tên họ:

— Tôi muốn biết... vì sao. Vì sao bà lại là mẹ tôi? Vì sao tôi lớn lên ở nhà người khác? Ai đã đổi tôi? Và... bà có biết chuyện đó không?

Bà Yến mấp máy môi, không rõ là vì xúc động hay vì kiệt sức, nhưng tiếng bật ra chỉ là một tiếng thở dài, đứt quãng. Ngọc Ngà nhìn bà – thật lâu, không thương, không hận, chỉ là... cô không biết mình nên gọi bà ấy bằng gì.

“Má ư?”

“Mẹ ư?”

“Hay... là ‘người đàn bà già nua ấy’ như trước giờ mình vẫn nghĩ?”

Mấy ngày nay trôi qua, Ngọc Ngà ngồi gục đầu bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu. Trái tim đập một nhịp không đều, không phải vì sợ Bà Yến chết, mà vì… nếu bà ấy không qua khỏi, thì cái gánh mang tên “tội lỗi” này sẽ không còn chỗ để gác nữa. Nó sẽ đè thẳng xuống lưng cô, đè thẳng xuống khiến cô không còn cách nào trốn tránh.

Cô từng nghĩ mình giỏi xoay xở, giỏi tính toán, giỏi tận dụng. Đời cô, từ lúc biết nghĩ tới giờ, chưa có chuyện nào cô không lươn lẹo qua được. Nhưng lần này, cô biết… mình sai rồi, sai lớn, sai đến mức không biết sửa từ đâu.

Cô nhớ lại từng tiếng cãi nhau với Gia Khánh, cái gã đàn ông bám váy phụ nữ để sống đó. Lúc đầu cô tưởng ngon ăn, sau mới thấy… hắn chỉ là thứ rác thải, mà chính cô lại chọn hắn, mà chính cô lại cùng hắn bàn ra cái kế hoạch điên rồ – bắt cóc Bà Yến, gửi video qua cho Ý An, để con nhỏ chạy đôn chạy đáo tìm tiền chuộc.

Ý An phải lao đi như con thiêu thân, còn mình… mình thì đứng phía sau, cầm dao giựt dây, tính nặng tay bắt An phải trả ơn cái ơn hờ mà mình ban phát.

“Tao nuôi mày, tao cho mày cái thân phận vợ hợp pháp, tao cho mày cái danh con dâu họ Đoàn sang chảnh, giờ tới lượt mày trả ơn lại cho tao rồi đó.”

Cô đã nói vậy, nói mà không nghĩ, nói như cái quyền sinh sát nằm trong tay mình.

Bình hoa vỡ, vỡ ngay sau khi Ngà hét vào mặt Gia Khánh:

— Mày là thứ ăn bám! Mày là thằng vô tích sự! Tao sai rồi mới dính vô mày!

Gã không nói gì, nhưng ánh mắt hắn lúc đó không phải mắt người, là thứ ánh mắt của kẻ vừa bị xúc phạm tận đáy, cái tay hắn cầm bình hoa, giơ lên, rồi phang tới như phản xạ.

Ngà vội né, nhưng phía trước cô... Ngà không biết vì sao bà ấy không tránh, cô cũng không kịp cản, cái bình trúng ngay trán bà, máu tuôn ra. Ngà hét lên, Gia Khánh đứng chết trân một chút, rồi quay đầu bỏ chạy. Chỉ còn Ngà, với bàn tay máu chảy ướt, run rẩy bấm số cấp cứu, lần đầu tiên trong đời, cô không biết mình nên gọi ai, không có ai.

Lúc này, Bà Yến yếu dần, hơi thở bà đứt quãng như tiếng gió rít trong ống sắt. Bác sĩ nói khó qua khỏi, mọi người bỏ về dần, chỉ còn Ngà nán lại, không phải vì cô thương bà ta, mà vì cô… thấy mình không thể bỏ đi lúc này.

Bà Yến gọi khẽ:

— Yên… con Yên…Yên ơi… con ơi.

Ngà cúi xuống.

— Bà… bà gọi ai?

Bà nhìn cô rất lâu, như thể đang đo xem người đứng trước mặt là thật hay là mơ, rồi giọng bà như gió chạm lá khô: 

— Là mày... là mày đó Yên, con gái má…

Cô sững người, bà nói tiếp, từng chữ, như nhổ từng mẩu ký ức đã đóng rêu trong lòng ra ngoài:

— Má đẻ ra mày, má lỡ, má có thai… lúc má chưa cưới. Cha mày bỏ chạy, nhà má không chấp nhận. Họ ép má bỏ, má không bỏ được. Má vô viện sinh mày, sinh xong… má bỏ mày ở trại mồ côi. Má không dám giữ, má không dám nuôi.

Ngọc Ngà lặng người, không phải vì câu chuyện mới, mà vì... nó hợp lý quá. Từng chi tiết, từng ánh nhìn xa cách của mẹ Hà, từng lần cha Lâm né tránh mỗi khi cô gọi ông là “ba ruột”, từng chuyện lạ... cuối cùng cũng có lời giải.

Bà lại nói:

— Có người giàu, tới nhận mày, má chỉ biết nhìn theo, má dặn họ… đặt tên con là Ý Yên, là ‘yên ổn’. Má không mong gì hơn, giờ… mày khôn lớn rồi, má thấy rồi, má... thấy rồi…

Câu cuối vừa dứt, ngực Bà Yến xẹp xuống một nhịp, đôi mắt không nhắm, nhưng nhìn thẳng, ánh mắt đó ráo hoảnh, như một người không còn gì hối tiếc.

Ngọc Ngà ngồi đó, không khóc, không gào, chỉ một tiếng rên trong đầu, rền rĩ, dai dẳng như tiếng ve ngày nắng rát: “Mình là Ý Yên… Ý An… là An, là em gái mình. Mình bắt em gái mình… đóng vai người vợ để thế vào vai của mình. Mình lôi nó vào đủ thứ trò đểu, mình trói nó vào gã chồng hợp pháp – Minh Phong – mà mình chán, giờ… mình phải nói gì với nó đây?”

Điện thoại nằm trong túi, cô lấy ra, đầu ngón tay run. Lần đầu tiên, cô thấy sợ, sợ một người… yếu hơn mình, hiền hơn mình, tốt hơn mình. Cô sợ… vì người đó là máu mủ ruột rà, và cô đã đối xử với nó như là thứ để lợi dụng. Màn hình sáng lên, số Ý An hiện ra, ngón tay cô lướt nhẹ, nhưng không bấm gọi, chỉ là… chưa biết nói gì, chưa biết xin lỗi… kiểu gì.

Hôm nay, Ý An đến đúng giờ, cô mang theo vali tiền như đã hứa. Không một ai đi cùng, cô tự mình đón xe, ôm cái vali nặng trịch trong tay như ôm cả gia đình vào lòng – mẹ đang nguy cấp, số tiền này là để cứu mạng mẹ, chỉ có tiền, lúc này, mới là thứ có thể cứu nổi mạng của bà.

Ngọc Ngà đã đợi sẵn, trái với lần gặp gần nhất – lúc cô còn vênh váo sai bảo An như giúp việc – thì lần này, cô không thở mạnh nổi nữa. Cô ngồi đó, tay cầm điện thoại, lòng dạ như bị ai xé làm hai mảnh rồi quấn chéo vào nhau.

Ý An không nói một lời, cô đặt vali xuống ngay trước mặt Ngà, mắt cô đen, sâu, lạnh lẽo, không phải kiểu lạnh giận dữ – mà là kiểu của người đã chạm ngưỡng chịu đựng, mọi cảm xúc phai sạch, chỉ còn sót lại một yêu cầu duy nhất.

— Đưa mẹ tôi ra đây.

Ngọc Ngà ngẩng lên, cô cố mở lời, nhưng không nói nổi, Ý An vẫn nhìn cô.

— Tôi làm đúng như lời cô, tôi đã đem tiền tới, cô giữ lời đi.

Ngọc Ngà cúi gằm mặt, tay cô bấu lấy mép ghế.

— Bà ấy… không còn nữa.

Câu đó bật ra không âm vang, không nhấn mạnh, không kéo dài, chỉ như một cục đá khô rơi trúng mặt nước tĩnh, mà sóng do nó gây ra thì vỡ ra từ lòng người.

Ý An đứng trân trối, cô lặp lại:

— Cô nói cái gì?

Ngọc Ngà vẫn không ngẩng lên, mặt cô trắng bệch, môi không còn sắc máu.

— Bà ấy chết rồi, chết lúc đêm qua, máu chảy nhiều quá, không ai cứu nổi bà nữa.

Ý An nghe như tiếng ù ù trong tai, như thể mọi thứ đang dội lại từng đợt, từng đợt, không tiếng vang, không lối ra. 

Tay cô run lên, cô không biết mình đang rút tay về từ lúc nào, chỉ biết… bàn tay đó giáng thẳng vào mặt Ngọc Ngà.

— Cô giết mẹ tôi rồi sao?

Cái tát không mạnh, nhưng làm Ngà lệch đầu, mắt cô ướt, cô không phản kháng.

Ý An lùi lại một bước.

— Cô nói sẽ trả mẹ lại cho tôi. Tôi làm theo mọi yêu cầu. Tôi… chấp nhận đóng giả làm vợ anh Phong, nhưng cô lại… cô lại giết mẹ tôi ư?

Ngọc Ngà đưa tay che mặt, rồi từ từ bỏ xuống, cô ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

— Tôi không cố ý. Tôi không muốn như vậy. Tôi… sai rồi. Tôi… sai thật rồi.

Ý An cười gằn.

— Từ đầu tới giờ, cái gì cô cũng sai, sai khi lấy chồng, sai khi chọn bạn, sai cả cách sống, rồi giờ sai tới cả người đã sinh ra tôi.

Câu đó khiến Ngọc Ngà quỵ hẳn xuống sàn, cô nhìn thẳng vào Ý An.

— Tôi xin lỗi. Tôi không có gì khác để nói. Nhưng tôi xin em… em đi đi. Em cầm vali tiền đó… rời khỏi đây, trả lại cuộc đời cho tôi.

Ý An cau mày.

— Trả lại cái gì?

Ngọc Ngà thì thào.

— Em là… em gái tôi. Tôi là chị ruột em. Tôi là Ý Yên, mẹ ruột tôi… là Bà Yến.

Lời đó như kéo nguyên một bức màn rách phủ xuống mặt Ý An. Cô lắc đầu, không muốn tin, nhưng rồi mọi chuyện, từng biểu hiện, từng điều vô lý suốt bao năm… giờ lại khớp với nhau như bánh răng bị rơi vỡ bỗng dưng khép khít lại với nhau.

Ý An bước lùi, cô sắp ngất, nhưng cô vẫn đứng, tay cô bám vào thành bàn.

— Cô… cô là chị ruột tôi ư?

Ngọc Ngà gật đầu.

— Tôi xin em. Em đừng nói gì, đừng trách gì nữa. Em chỉ cần đi đi, đi chỗ khác. Em sống một đời khác, đừng quay lại, đừng dính vô tôi, coi như… tôi chưa từng tồn tại đi em.

Cửa bật mở, bà Loan xông vào, theo sau là hai người công an.

— Bắt lấy nó! Nó là thủ phạm bắt cóc mẹ của con dâu tôi – rồi giờ mẹ người ta chết luôn rồi kìa! Nó phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!

Ngọc Ngà giật mình, cô vùng dậy, nhưng không trốn, chỉ ngước nhìn bà Loan.

— Bác… tha cho tôi. Tôi chịu hết, tôi sai, tôi… tôi ngu, tôi mất dạy, tôi bẩn thỉu. Nhưng tôi… tôi là con dâu của bác. Tôi vẫn là vợ của Phong, bác nể mặt chồng tôi… tha cho tôi được không?

Bà Loan gằn giọng:

— Tôi không có đứa con dâu nào như cô. Cô lừa gạt, cô dắt người vào tận cửa nhà tôi bày trò dơ dáy. Cô tưởng tôi bỏ qua được hả?

Công an tiến lại gần, Ngọc Ngà bất ngờ rút ra con dao nhỏ giấu trong túi áo, kề lên cổ mình.

Tất cả đều sững sờ, cô hét lên:

— Ai đụng vào tôi… tôi chết tại chỗ. Tôi không muốn ngồi tù, tôi không chịu nổi nữa, đừng ép tôi!

Ý An hét:

— Chị làm gì vậy? Chị dừng lại đi!

Ngọc Ngà quay sang Ý An.

— Chị sai rồi, chị mất hết rồi, chị không còn gì. Em đừng nói gì thêm nữa, đừng khuyên chị. Em là người thân duy nhất còn lại của chị… chị xin em… hãy đi khỏi đây nhanh lên.

Bà Loan ra lệnh:

— Bắt nó lại! Nó chỉ dọa thôi! Nó không dám làm gì đâu!

Công an tiến lên, Ngọc Ngà giật lùi.

— Tôi nói thật đó! Tôi sẽ chết đó!

Nhưng chỉ một tích tắc sơ hở, một người nhảy lên. Ngà vùng ra, xô cả vali tiền xuống đất. Tiền văng tung tóe, cô lao ra ngoài, dao vẫn kề cổ. Người đuổi theo, nhưng xe đã đợi sẵn. Gia Khánh ngồi trong xe, máy nổ từ trước, cô phóng lên xe, cửa đóng sập lại, xe lao đi, công an bám theo không kịp. Bà Loan đập tay xuống bàn, Ý An thì ngã quỵ xuống nền nhà, tiền nằm vương vãi, lòng người thì tan nát.

Ý An úp mặt vào hai bàn tay mình.

— Mẹ chết rồi… Chị tôi là người từng hành hạ tôi… Giờ thì chị trốn luôn rồi… Tôi phải sống sao đây?

Không ai trả lời, chỉ có một câu hỏi – lặng như tro tàn – treo lơ lửng mãi trong đầu cô: “Tôi là ai, trong cuộc đời này?”

Sau đó...

Ý An không khóc, suốt đoạn đường từ trụ sở công an về nhà bà Loan, cô không khóc. Cô cũng không nói, cô chỉ ngồi yên một chỗ, mắt nhìn xuống hai bàn tay mình, như thể đang cố đo xem trong lòng bàn tay đó còn giữ được gì – hay đã rơi tuột hết rồi.

Bà Loan nhìn cô mà thấy chạnh lòng. Bà biết, đứa con gái này… là người chịu thiệt thòi nhất trong cả cái mớ rối ren vừa qua, không phải Ngọc Ngà, cũng không phải bản thân bà, mà là Ý An. Con bé này sống lặng lẽ, gánh nợ ân tình, mà không hề biết đời mình bị đẩy vào một trò tráo đổi tàn nhẫn đến như vậy.




Bạn cần đăng nhập để bình luận