Giữ Yên
19
Năm ấy bà mới mười chín tuổi, bà mang thai mà không có chồng hợp pháp. Tên đàn ông khiến bà mang bầu đã chạy theo người đàn bà khác, để lại bà lầm lũi ôm bụng vượt cạn giữa lời chửi rủa của cả dòng họ. Không cha, không danh phận, không ai đứng ra đỡ đần, bà bị gia đình đuổi khỏi nhà như một con chó bệnh.
Giữa tháng mười, bà sinh đôi. Hai đứa con gái, cùng một khuôn mặt nhỏ xíu, cùng một ánh nhìn đỏ hoe lúc mới lọt lòng.
Một đứa bà giữ, một đứa bà phải gửi vào trại mồ côi, vì bà không có nổi một bát cơm để nuôi hai đứa.
— Con ơi… mẹ xin lỗi… Ý Yên… mẹ xin lỗi…
Trong đầu bà, tiếng gọi vỡ òa.
Hai tháng sau, có nhà giàu tới nhận nuôi, bà cố gắng bám theo, dò hỏi, nhưng không có ai cho bà biết đứa bé ấy được đưa đi đâu, chỉ một câu lạnh tanh: “Đã có người nhận rồi, chị không có quyền hỏi thêm nữa.”
Và giờ đây… đứa bé mang tên Ý Yên năm xưa, chính là cô gái đang đứng trước mặt bà – lạnh lùng, ngạo nghễ, và không hề biết rằng người mình đang bắt cóc chính là mẹ ruột cô ta.
Bà Yến khóc thét, miệng vẫn bị bịt, cổ họng rít lên như muốn vỡ ra.
— Mẹ đây mà… Ý Yên… mẹ đây…
Nhưng Ngọc Ngà không nghe thấy, cô nhìn bà rồi quay lưng đi, nói với Khánh:
— Tao nói rồi, không xong vụ này là tao biến mất. Không đời nào tao để con Ý An lật tao, mẹ nó cũng chỉ là một con đàn bà quê mùa, tao chẳng tin nó dám lật tao, nó là ai mà dám lật tao.
Gia Khánh xoa tay:
— Xong vụ này, em muốn đi đâu anh cũng sẽ theo tới đó.
Ngọc Ngà cười nhếch môi:
— Tới chỗ không có con đàn bà tên Ý gì hết là được.
Càng lúc, tình hình càng căng thẳng, đứa con gái từng được Bà Yến quấn chăn mỏng bế ra từ bụng, nay đứng đó, mồm năm miệng mười cãi nhau với gã đàn ông chẳng ra gì. Cô ta không biết, nhưng Bà Yến biết.
Vì sốt ruột, Ngọc Ngà cứ đi qua đi lại như con ong vò vẽ, gương mặt đanh lại, giọng thì gắt từng câu:
— Tao nói rồi, mày tiêu cho vừa thôi. Lương tao đâu phải cây ATM, xài kiểu đó tiền nào chịu nổi?
— Tiền đó tao xài cho cả hai chứ cho ai? Đồ ăn, phòng trọ, thuốc bổ, tao có xài cho một mình tao hả?
— Thuốc bổ ấy hả? Hứ. Mày bổ gan hay bổ tật ăn bám của mày?
— Mày nói ai ăn bám?
Ngọc Ngà không trả lời, chỉ cười khẩy, cái kiểu cười như muốn nhấn chìm người đối diện xuống vũng bùn. Gia Khánh nhào tới, vung tay định dằn mặt, nhưng lần này, không kịp dằn, tay hắn đã văng vào mặt Ngọc Ngà một cái bốp rõ to.
Ngọc Ngà đổ ngửa ra, tay ôm má, vừa kinh hoàng vừa không tin.
— Mày… dám đánh tao à?
— Đánh cái loại ăn nói láo toét như mày là đúng rồ chứ còn gì nữa.
Bà Yến rùng người, bà ngồi bó gối trong góc, mắt không còn thấy rõ nữa, nhưng tai vẫn nghe đủ để biết rằng… đứa con gái bà đã dứt ruột cho đi, bây giờ lại sống cùng với một thằng vũ phu bẩn thỉu đến vậy.
Ngọc Ngà không khóc, cô đứng bật dậy, chạy lại phía Bà Yến, núp sau lưng bà như một đứa con nít tìm chỗ trốn.
— Mày mà đụng tới tao nữa, tao báo công an! Tao thề luôn đấy, thằng khốn Gia Khánh!
— Tao chưa đánh mày thêm chỉ vì có bà già đó thôi, con khốn!
Gia Khánh gầm lên, hắn với tay, nắm ngay cái bình hoa đặt trên bàn, đôi mắt vằn đỏ, giận không kiểm soát, không ai kịp ngăn, không ai ngờ hắn lại ném thẳng về phía họ như vậy.
Ngọc Ngà rú lên một tiếng, cúi rạp người né, nhưng Bà Yến thì không né.
Bà chắn cho Ngọc Ngà, giống như bản năng người mẹ bẩm sinh chưa bao giờ chết trong bà. Cái bình va trúng đầu Bà Yến, một tiếng “bụp” nặng trịch vang lên, rồi bà đổ sập xuống như bao gạo bị xé toạc. Đầu bà bê bết máu, máu trào từ trán ra, rớt từng giọt xuống nền xi-măng.
Ngọc Ngà chết lặng, Gia Khánh buông bình, rồi trợn mắt, mất mấy giây hắn mới lùi lại.
— Chết rồi… chết rồi… không phải tao cố ý…
Hắn quay đầu bỏ chạy, không một lời xin lỗi, không một cái liếc lại. Ngọc Ngà ngồi bệt xuống đất, tay run cầm cập. Cô nhìn người đàn bà đang nằm đó, máu loang ra ngày một nhiều, tự dưng không hiểu vì sao tim cô đập dồn, và khóe mắt cay cay.
— Bà ơi… bà ơi… dậy đi… đừng có chết… tôi chưa được trả tiền mà…
Câu cuối nghe vô nghĩa, nhưng là cách Ngọc Ngà cố gắng che giấu một điều gì đó chưa rõ ràng trong tim mình.
Cô loạng choạng đứng dậy, bấm số cấp cứu, giọng gào vào điện thoại:
— Cấp cứu… cấp cứu gấp! Có người bị đánh… máu ra nhiều lắm… tới liền đi… tôi không biết bà ấy là ai… nhưng… làm ơn cứu bà ấy cho tôi…
Tại bệnh Viện.
Không ai hiểu được vì sao Ngọc Ngà lại có mặt ở đó, chính cô cũng không rõ. Không phải vì thương hại, càng không phải vì nghĩa tình, chỉ là... lạ một cảm giác lạ lùng kéo lê cô tới bệnh viện như có sợi dây vô hình quấn quanh chân, sợi dây đó vừa mềm như chỉ tơ, lại cứng như móc sắt.
Bà Yến nằm bất động, sắc mặt trắng bệch như cám nguội, máu tuôn ra không kịp cầm.
Bác sĩ phải hô lên liên tục:
— Phải có máu để truyền, truyền máu ngay! Ai cùng nhóm máu thì ký giấy giúp thân nhân truyền, nhanh lên!
Không ai lên tiếng, Bà Yến sống từng đó năm, bao nhiêu người ra vào nhà, mà giờ, máu bà cần... chẳng ai có, không ai đứng ra, không ai dám. Một tiếng thở dài bật ra khỏi lồng ngực Ngọc Ngà, tiếng thở đó không ra tiếng hối tiếc, không ra thương, giống như thể, chính cô cũng không muốn nhìn bà ấy chết.
Cô tiến lại bàn, giọng không cao, không thấp:
— Tôi nhóm máu O Rh, thử máu cho tôi đi.
Y tá trố mắt:
— Cô chắc chứ? Nhóm máu này hiếm lắm đó, không phải ai cũng...
— Tôi nói thử thì thử đi, không thì bà ta chết đấy, mà tôi... cũng không tiện để người chết vì thiếu máu ngay trước mặt mình.
Không ai để ý lúc cô ngồi chờ, tay vẫn giữ ống truyền, nhưng có một suy nghĩ không chịu yên trong đầu cô – một vệt suy nghĩ dài, dai như sợi chỉ dùng để khâu vá, luồn lách trong từng nhịp thở của cô.
“Sao bà ấy lại giống mình đến vậy? Từng nét từ ánh mắt tới cái nhếch mép rồi giờ... máu cũng giống nốt.”
Buổi chiều hôm đó, không một ai đi theo cô về, Ngọc Ngà tự mình đến trung tâm xét nghiệm, tóc Bà Yến được cô giấu trong túi zip nhỏ, ép phẳng trong ví như một thứ vật chứng.
— Làm xét nghiệm ADN đối chiếu cho tôi. Tôi cần biết... có quan hệ huyết thống gì không.
Nhân viên hỏi:
— Ý cô là quan hệ mẹ - con à?
Cô gật đầu, không cười, không giấu giếm.
— Tôi phải biết cho rõ, dù biết rồi… chắc gì tôi đã sống yên.
Ba ngày sau, tin nhắn đến, vỏn vẹn một dòng: “Kết quả: Có quan hệ huyết thống trực hệ mẹ - con. Độ chính xác 99,999%.”
Ngọc Ngà đọc dòng chữ đó đúng ba lần, mắt không nháy, tim không đập mạnh, tay không run, nhưng hồn thì chao đảo như người vừa rớt từ tầng thượng xuống mà vẫn chưa chết.
— Bà Yến... là mẹ mình ư? Không. Không thể nào. Mình là Ngọc Ngà, là con gái ông Hoàng Văn Lâm và bà Trịnh Lệ Hà, là tiểu thư nhà giàu, có học hành đàng hoàng, có hộ khẩu, có giấy khai sinh, làm sao lại…như thế được.
Nhưng rồi… từng câu hỏi bắt đầu nổi lên, như nấm mọc sau mưa.
— Tại sao mình chẳng giống mẹ Hà chút nào?
— Tại sao ông Lâm chưa từng gọi mình là 'con gái ruột' trước mặt người ngoài?
— Tại sao bà Hà luôn nhìn mình với ánh mắt... như mình là người mắc nợ?
Mọi mảnh ghép cô từng nghĩ là yên ổn, đột nhiên rơi loảng xoảng xuống nền như một bộ xương gãy. Cái danh “tiểu thư nhà giàu” - mảnh giáp cuối cùng cô vẫn khoác lên người để che chắn khỏi mọi ánh nhìn, giờ giống một lớp da giả rách toạc, phơi ra bên trong là một đứa con gái... không biết mình là ai.