Giữ Yên
22
Hôm nay, Gia Khánh đóng sập cửa lại, không buồn liếc Ngọc Ngà lấy một cái. Tiếng chìa khóa xoay hai vòng, chắc nịch, căn phòng chật hẹp chỉ còn mình Ngọc Ngà. Một mình, không tiền, không người thân, không chỗ bấu víu, tay cô run lên, không vì lạnh, mà vì nhận ra — cái chỗ mình đang đứng bây giờ, chẳng khác gì một cái hố sâu do chính mình đào.
Cô rút điện thoại ra, nhấn số mẹ, đổ chuông, bên kia nhấc máy ngay, nhưng giọng dội thẳng vào tai như tát nước đá:
— Mày gọi tao làm gì nữa hả? Tưởng mày có ăn có học mà biết điều chứ?
— Con… con không còn ai hết má ơi. Con sai rồi, má cho con quay về đi.
— Về cái gì? Về để tao mang tiếng nuôi thứ chẳng phải máu thịt của mình mà lại lăng loàn à? Về để thêm một miệng ăn, một mớ phiền ấy hả?
Ngọc Ngà chết lặng, cô không nói được tiếng nào, nhưng người kia thì nói tiếp, từng chữ lật trần sự thật như móc ruột móc gan ra trước mặt:
— Mày tưởng mày là con tao hả? Tỉnh mộng chưa? Giờ biết mày chỉ là đồ người ta bỏ lại, còn bày trò dơ bẩn... thì khỏi nói chuyện má con gì nữa.
Mẹ cô cúp máy, không một giây ngập ngừng, Ngọc Ngà nắm chặt điện thoại, tay cứng như đá, mắt khô khốc, trong đầu cô lặp đi lặp lại đúng một câu: “Không phải con ruột... Không còn là vợ Phong... Không ai cần mình nữa.”
Đêm đó, Gia Khánh không về, Ngọc Ngà chờ, rồi lại tự nhủ đừng chờ, nhưng cô vẫn cứ ngồi bên cửa, thi thoảng ngó đồng hồ, nghe tiếng xe ngoài ngõ mà tim nhói lên từng cơn. Cô ngồi cho đến khi phát hiện... Khánh nhắn tin với ai đó suốt mấy hôm nay. Hắn để quên điện thoại, cô không kìm được, lén mở máy hắn, chỉ vài dòng tin, vài hình ảnh, đã đủ bóp nghẹt cổ họng. Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, son phấn đậm, mặc đồ hiệu, giọng lả lơi, không rõ mặt vì Khánh đã tạo hiệu ứng giấu mặt cho ảnh. Cô chỉ thấy đôi bàn tay bà ta đeo vòng ngọc, sơn móng đỏ, bà ta nhắn tin ngọt như đường cát: “Lát gặp cưng ở phòng cũ nha. Em có đặt rượu rồi, anh còn nhớ khẩu vị của anh chứ?”
Ngọc Ngà siết chặt màn hình, không nói ra tiếng, nhưng trong lòng như có thứ gì đó gãy vụn. Cô nhớ tới đêm đầu tiên cô dọn về sống cùng Gia Khánh, từng đồng bạc trong túi cô là để mua quần áo cho hắn, là để lo cho hắn đủ bề. Cô từng giấu tiền đưa hắn mở tiệm, rồi hắn tiêu sạch. Cô từng từ bỏ danh phận, để được gọi một tiếng “bồ” trong bóng tối, tất cả — chỉ để đổi lại bằng… cái kết này.
Sáng hôm sau, Gia Khánh trở về, Ngọc Ngà không chờ nổi, xông tới chất vấn:
— Anh ngủ với ai? Cái bà đó là ai? Tiền ở đâu mà anh có rượu, tiền ở đâu anh có phòng hẹn hò?
Gia Khánh hất tay cô ra:
— Lo chuyện của mày đi, còn cái thân tàn của mày mà đòi xét hỏi tao sao?
Ngà rít lên:
— Tôi dốc hết tiền cho anh đó! Tôi vì anh mà bị đuổi khỏi nhà, bị xã hội rượt bắt! Giờ anh sống với ai? Anh bán tôi để đổi lấy gì?
Gia Khánh nhếch môi:
— Tao đâu ép mày yêu tao đâu. Mày tự dấn thân đó chứ, mày ngu thì ráng mà chịu đi cưng.
Một tiếng “chát” vang lên, Ngọc Ngà vung tay tát hắn, không cần đợi hắn trả lời, cô gào lên:
— Tôi ngu! Tôi ngu thiệt! Tôi yêu anh, tôi tin anh, tôi tưởng chỉ cần mình thật lòng thì sẽ cảm hóa được con người như anh! Vậy mà anh… anh chỉ là một con chó đói biết sủa, chứ không bao giờ biết thương ai hết cả!
Mắt Gia Khánh đỏ lên, không phải vì hối hận, mà vì tự ái, gã giáng thẳng cú đấm vào má cô, cô ngã xuống, miệng bật máu.
— Mày dám chửi tao à? Mày biết mày là gì không? Một con đàn bà hết đát, không nhà, không tiền, không giá trị, nghe chưa con!
Gã còn định đánh tiếp, nhưng thấy cô nằm bẹp, không động đậy, chỉ nhìn mình chằm chằm, đôi mắt rỗng như đã chết từ bên trong, thì chợt… hắn rùng mình. Không phải vì thương, mà vì sợ, sợ rằng một khi đàn bà không còn sợ gì, thì đàn ông không còn đường thoát.
Hắn bỏ đi, không khóa cửa, không để lại lời. Ngọc Ngà nằm đó, một lúc sau, cô bật dậy, cô lết tới cái gương treo xiêu vẹo, nhìn mặt mình sưng húp, rướm máu.
Cô cười, cái cười méo mó, tiếng cười không thành tiếng.
— Tôi ngu. Nhưng không ngu cả đời, tôi mất tất cả, nhưng không có nghĩa là tôi chết. Một ngày nào đó… tụi bây sẽ thấy tao trở lại, tao sẽ đòi lại từ tụi bây với đúng cái giá mà tụi bây nợ tao.
Giờ đây, Ngọc Ngà không còn cười nữa, không còn son phấn, không còn váy vóc lụa là, chẳng còn ai để khoe, cũng chẳng còn gì để giấu, chỉ còn một nỗi hận — dài, sâu, câm lặng — bám chặt như khói bếp dai mùi trên tóc đàn bà.
Từ ngày Gia Khánh bỏ đi, Ngà đã rơi xuống tận cùng của tận cùng. Nhưng lạ lùng thay, con người khi chạm đáy lại sinh ra cái bản năng sống còn. Ngọc Ngà không chết, không phát điên, không nhảy cầu, mà bắt đầu nghĩ, bắt đầu quan sát, bắt đầu… lần mò. Cô hay lảng vảng quanh khu nhà cũ của Phong, không để gặp ai, chỉ để xem còn ai nhắc tới mình không, còn ai giữ chút gì gọi là dư âm của mình không.
Nhưng nhà đó vắng, Ý An không hề xuất hiện.
Ngọc Ngà đứng nấp sau cột điện, ánh mắt liếc qua từng cánh cửa khép kín, rồi tự mỉa chính mình:
— Được lắm, biết thân, biết phận mà cuốn gói rồi.
Lúc đó, lòng cô trào lên một thứ… không hẳn nhẹ nhõm, mà cũng không hẳn hài lòng, chỉ là — cảm giác trống rỗng, trống đến mức, cô tự phải lấp bằng nỗi hận.
— Tất cả là tại mày, Ý An, tại mày ngây thơ, tại mày nhu nhược, tại mày giỏi chịu đựng nên tao mới thèm thử, rồi thử riết thành nghiện, rồi tao nghiện thì giờ đây tao mất tất cả.
Ngọc Ngà ngồi cả đêm trong quán net cũ, gửi tin nhắn cho em gái ruột: “Tao chỉ muốn gặp mày một lần, nói hết rồi tao đi, mày cũng cần biết vài chuyện chứ, phải không?”
Ý An không trả lời ngay, nhưng sáng hôm sau, cô đồng ý, một tin nhắn hiện lên: “Em sẽ gặp chị. Em cũng muốn nói cho rõ ràng.”
Không có lời chào, không cảm xúc, chỉ là một người đã quá mệt mỏi… nhưng vẫn muốn khép lại mọi thứ đàng hoàng, hai người chọn gặp ở một bãi đất trống, nơi từng là công trình dang dở.
Ý An đến trước, tóc cô búi gọn, mặc áo dài tay kín mít, không trang điểm, không giày cao gót.
Cô đứng đó, bình tĩnh, Ngọc Ngà bước tới, nhìn em từ đầu đến chân, rồi bật cười, giọng khinh khỉnh:
— Nhìn mày bây giờ đúng là hợp vai ‘bà vợ thất thế’ ghê ha.
Ý An nhìn thẳng vào mắt Ngà:
— Chị gọi tôi ra chỉ để nói vậy thôi sao?
Ngọc Ngà sấn tới, sấn gần sát mặt em gái mình:
— Mày nghĩ vì sao chị gọi mày? Để nói chuyện đạo lý à? Hay là để xin lỗi mày?
Ý An không lùi.
— Vì chị không có ai, không còn ai, nên chị chỉ còn tôi để hận, đúng chứ?
Ngọc Ngà bật cười.
— Đúng, chị chỉ còn mày để hận, mà chị hận thiệt, hận vì nếu không có mày, tao đã không sa cơ thế này.
— Không ai đẩy chị, là tự chị làm. Ai dắt Khánh vào đời chị? Ai đi bắt cóc má tôi? Ai đưa tôi vào nhà người khác để thế vai?
Ngọc Ngà gằn từng tiếng:
— Tại mày giỏi chịu đựng nên tao mới dám làm tới.
— Không, là vì chị không biết dừng lại đó thôi.
Ý An nói dứt, định quay đi, nhưng chưa kịp bước, Ngọc Ngà bất ngờ móc ra một con dao nhỏ, gí thẳng lên tay Ý An:
— Mày đi đâu? Mày tưởng hôm nay tạo hẹn mày ra đây là để nói chuyện à? Tao nói thật, tao sống vậy đủ rồi. Mày đi, tao cũng đi, chị em mình chết chung cho má tụi mình dưới đất nhìn cho đã mắt.
Ý An giật mình, cô không ngờ Ngà điên thật. Hai người bắt đầu giằng co, tay Ngọc Ngà run run, Ý An cố đẩy tay chị cô ra. Trong lúc vật lộn, lưỡi dao trượt khỏi hướng kiểm soát, đâm thẳng vào bắp chân Ý An, máu tuôn ra, Ý An khuỵu xuống ôm chân, cô rên một tiếng. Cô không khóc, chỉ nghiến răng, nhìn chị.
Ngọc Ngà tái mặt, cô không ngờ mình ra tay thật, dù đầu óc điên dại, tim cô ta vẫn biết sợ.
— Tao… tao không cố…
Cô ta lùi lại.
— Tao không muốn tới mức này. Tao chỉ… muốn mày biến mất khỏi đời tao…
Rồi Ngọc Ngà toan quay người chạy, nhưng chưa kịp xoay lưng, một loạt tiếng hô lớn vang lên:
— Đứng lại! Công an đây!
Cô ta bị khống chế trong tích tắc, còng số 8 bập vào tay, Ngọc Ngà vùng vẫy, miệng gào:
— Tụi bây gài tao! Là ai báo công an?
Một giọng đàn ông vang lên phía sau:
— Là tôi.
Minh Phong bước tới, mặt không biểu cảm, ánh mắt nhìn Ngà không còn chút xao động.
— Tôi biết cô sẽ không buông. Tôi đã báo công an từ lâu, họ chỉ đợi cô ra tay thôi.
Ngọc Ngà gào lên:
— Anh từng là chồng tôi! Anh không xót thương tôi chút nào à?
Phong chỉ đáp một câu, chậm rãi:
— Tôi xót, nhưng tôi không còn ngu.
Anh quay sang Ý An, cúi xuống đỡ cô dậy.
— Đau lắm không em?
Ý An gật đầu, nhưng không rơi nước mắt, cô nói khẽ:
— Em còn đau là em còn sống.
Phong bế cô lên, trong khi Ngọc Ngà bị đẩy lên xe chuyên dụng, đầu cô ta cúi xuống, mái tóc xõa che nửa mặt — cô ta vẫn không nói một lời nào nữa. Lúc xe đóng cửa, Phong vẫn chưa nhìn lại, chỉ còn một tiếng máy nổ, tiếng còi hú xa dần — như dọn sạch hết những gì xấu xa từng kéo dài giữa ba người.