“Phòng của Thang Văn vừa vặn là phòng đôi, có hai giường, cậu ta vừa vặn có thừa giường có thể cho anh mượn để ngủ đấy.”
Anh em tốt, đừng khách khí, dù sao mọi người đều là thẳng nam, ngủ chung còn có thể như thế nào đây.
Chu Giác Sơn nhướng mày, như có điều suy nghĩ. Ai ôi, thế nào mà anh lại nghe được mùi vị châm chọc nhỉ. Anh chống đỡ cơ thể mình, mắt nhìn xuống Tại Tư, “Tiểu nha đầu, anh nói cho em biết, trước kia là anh lo lắng cho em, nên anh mới nhẫn nhịn.”
“À.”
Tại Tư lơ đễnh thổi móng tay.
Chu Giác Sơn giận không kiềm chế được, dùng chân gắt gao đè c.h.ặ.t đ.ầ.u gối của cô, một tay anh chống ở đầu giường, dùng hai ngón tay tháo dây thắt lưng, “Tới đây, em hôm nay xong đời rồi!”
Người phụ nữ nằm ở trên giường vẫn luôn cười khanh khách không ngừng, một lát sau, cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình.
Chu Giác Sơn không nói gì, cởi dây thắt lưng, anh dùng một cánh tay khác làm khung đỡ, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hàm răng anh cắn cánh môi dưới non mềm của cô, hô hấp phun ở trên mặt cô, Tại Tư mơ màng nhìn về phía anh, trong lúc vô tình phát hiện, hóa ra là anh cũng đang nhìn cô.
Gió đêm từ khe cửa sổ thổi đến, thổi bay mái tóc của anh, bên trong phòng không mở đèn, ánh trăng chiếu sáng nửa bên trái khuôn mặt của anh, anh không hề chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng đối diện với ánh mắt của cô.
Lông mi cô khẽ động.
Đột nhiên ý thức được.
— Cái này không giống như dáng vẻ đùa giỡn.
Tại Tư thẹn thùng, hoảng sợ dời đi ánh mắt, cả người Chu Giác Sơn đè lên.
“Cho em thêm một cơ hội cuối cùng. Suy nghĩ cho rõ ràng.”
Tâm ý của anh đối với cô ra sao, tất cả rất rõ ràng. Anh năm lần bảy lượt cứu cô, anh có thể đem cái mạng này cho cô, anh có thể làm hết tất cả vì cô, nhưng những gì anh có lại chưa chắc là cuộc sống mà cô mong muốn. Anh là một quân nhân, chuyện này là không cách nào thay đổi, Myanmar nội chiến vài thập niên, trăm họ lầm than, tình hình hết sức bấp bênh.
Cô có thể không hiểu chuyện, nhưng anh thì không thể.
“Tại Tư, anh cho em một đường lui. Nếu như bây giờ em lựa chọn buông tha anh, có thể một ngày nào đó, chờ anh nghĩ thông suốt, có lẽ anh sẽ đem em hoàn hảo không tổn hao gì quay về Trung Quốc.”
Mê Truyện Dịch
Cô rũ mắt, nhìn về cảnh đêm ngoài cửa sổ, “Đây là nguyên nhân lúc trước anh trốn tránh em?”
Khí thế của Chu Giác Sơn hơi yếu, “Anh không trốn tránh…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-92-thuong-ta-cua-toi.html.]
“Anh có trốn tránh!”
Cô gấp đến độ muốn khóc, Chu Giác Sơn vội vàng ôm lấy cô.
“Em không sợ chết, nếu như em sợ c.h.ế.t thì đã không làm phóng viên chiến trường. Thời điểm em bị thương, em không muốn người khác thức trắng đêm tới chăm sóc em dưỡng thương, thời điểm em học tiếng Myanmar, em cũng không muốn ai đó là cấp dưới hoặc thân tín của anh tới dạy em! Em vừa nghe thấy anh gặp nguy hiểm, em có thể mạo hiểm mưa b.o.m bão đạn tới cứu anh, em có vị trí như thế nào trong lòng anh, em chưa bao giờ hoài nghi hay do dự… Rốt cuộc anh có hiểu hay không… hả? Chu Giác Sơn, không phải anh khoe khoang mình rất thông minh sao!”
Chu Giác Sơn nhanh chóng gật đầu, kéo chăn của cô lên, ngón tay dứt khoát cởi áo của Tại Tư.
“Được, em là của anh. Em cmn đời này đều là của anh!”
…
Tối muộn, hai người dây dưa cùng một chỗ, lưu luyến đau đớn. Tới gần nửa đêm, Tại Tư vô lực nằm xuống, trước mắt dần dần mất tiêu điểm…
Cảm giác đau đớn lần lượt kéo tới, cô từ từ đánh mất ý thức, sau cùng, chỉ có vô lực mềm nhũn nằm trên giường màu trắng, cảm nhận sự hiện hữu của anh…
Hôm sau, mặt trời lên cao.
Ngoài cửa, có người phục vụ của khách sạn nhấn chuông cửa, Tại Tư mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy có người đi về phía cửa, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, là có thể dễ dàng phân biệt ra được là ai, cô đỏ mặt, trở mình.
Hai người đứng ở cửa nói chuyện với nhau đôi câu.
Chu Giác Sơn bảo người phục vụ đặt đồ ở cửa, đóng cửa, đi vào nhà vệ sinh.
Tiếng nước chảy truyền đến, Tại Tư thò đầu nhìn một chút. Hai cái mâm nhỏ mà người phục vụ mang vào đều phải dùng nắp inox hình mái vòm đậy lên, che đậy rất kín.
Cô suy nghĩ hai giây, không biết bên trong đựng cái gì, “Bữa sáng?”
“Áo mưa.”
…
Tại Tư trong nháy mắt ảo não, ôm lấy bản thân, ngượng ngùng, mắc cỡ ngay cả khuôn mặt cũng không ngẩng lên được.
Tiếng nước chảy dừng lại, Chu Giác Sơn tắm xong đi ra, không ngoài dự đoán, Tại Tư đang nằm đưa lưng về phía anh, trên đỉnh đầu cô đang đắp cái mền [1], trên người còn quấn chăn bông, hai tay ôm đầu gối, cuộn mình thành một quả cầu trắng nhỏ.
[1] Cái mền: nguyên văn là 毛毯, là một đồ vật trên giường thường dùng, có tác dụng giữ ấm, mỏng hơn so với chăn bình thường. Ngoài nguyên liệu dùng sợi động vật (như lông cừu, lông thỏ, lông dê…) còn có dùng sợi hóa học chế tạo thành.