Anh buồn bực, ném điếu thuốc qua một bên, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Bầu không khí ngừng trệ.
Trong phòng cũng yên lặng một lúc.
Cô giơ d.a.o lên, đ.â.m xuống, anh nhảy khỏi bàn và lao đến ngăn cản trước một bước.
“Cô bị ngốc sao?”
Anh có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô. Nghĩ lại, cậy mở lòng bàn tay của cô, lấy con d.a.o rồi ném đi thật xa, “Nếu như cô c.h.ế.t thật, vậy biết hay không thì có ý nghĩa gì?”
Tại Tư nhìn Chu Giác Sơn, mỉm cười yếu ớt.
“Tôi biết rõ, anh nhất định sẽ không bỏ mặc tôi.”
Khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở cũng đan xen vào một chỗ, cô lẳng lặng nhìn anh ta một lát, một lát sau, cô nhắm mắt, yếu đuối dựa vào trong n.g.ự.c anh ta.
Cái ôm của người đàn ông này rất ấm áp, rất rắn chắc, mặc dù cô vẫn luôn sợ anh ta, thế nhưng thời điểm có anh ta ở bên cạnh cô lại cảm thấy rất yên tâm.
Nếu như đổi lại là ngày trước, cô chưa bao giờ chủ động đến gần anh, Chu Giác Sơn cảm thấy bất thường, anh cau mày, cúi đầu nhìn cô.
“Cô làm sao vậy?”
Giọng nói của anh có chút dịu dàng.
Mê Truyện Dịch
Tại Tư lắc đầu không nói, lông mi cô khẽ động, nhẹ nhàng chạm nhẹ trên cổ anh ta, đôi môi cô càng ngày càng trắng, hô hấp cũng càng ngày càng yếu…
Chu Giác Sơn trong nháy mắt phản ứng kịp.
Anh vén áo cô lên, một con d.a.o rọc giấy khoảng 10 cm đ.â.m vào bụng của cô, một dòng m.á.u đỏ tươi từ trong cơ thể cô chảy ra ngoài…
Anh trơ mắt nhìn, lửa giận xông lên, ôm lấy cô rồi chạy như điên xuống dưới tầng, không nhịn được chửi ầm lên vài tiếng.
“Cmn cô điên rồi có phải không?!”
Tại Tư an nhàn nhắm mắt lại, tựa đầu vào cổ anh ta, “Tôi… nếu như không chết… anh có thể đem mọi chuyện nói cho tôi biết được không…”
Cô không đ.â.m vào vị trí trí mạng, chỉ là mất chút m.á.u thôi, cũng sẽ không chết.
Chu Giác Sơn không để ý nhiều như vậy, “Cô câm miệng cho tôi, sống sót thì lại nói!!”
Anh dùng khuôn mặt dán lên trán của cô, rảo bước chạy xuống dưới tầng, bóng dáng lóe lên nhanh chóng kinh động một loạt lính canh gác và lính tuần tra ở bên đường, binh lính dọc đường ồn ào ngó đầu nhìn qua, các thôn dân cũng ở đây buồn bực không biết chuyện gì đang xảy ra, m.á.u đỏ tươi nhỏ xuống cầu thang và trên đầu đường, trẻ con trong thôn bị anh dọa sợ đến mức khóc lớn gọi nhỏ.
Bác sĩ Trần đang ở trong lán trúc cửa thôn kiểm tra tình hình của binh lính bị thương, ông ta vừa mới mở hộp y tế, ống nghe còn chưa kịp lấy ra, sau lưng, Chu Giác Sơn đột nhiên ôm một người phụ nữ cả người đều là m.á.u chạy vào.
Chu Giác Sơn để trần nửa người trên, tóc vẫn còn ướt, cả người đầy mồ hôi, trên bụng và trên quần dính đầy vết m.á.u còn mới, ngay cả giày cũng rơi một chiếc ở trên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-44-thuong-ta-cua-toi.html.]
…
Ai cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Chu Giác Sơn chật vật như thế này.
Phùng liên trưởng đúng lúc cũng ở đây, hắn ta cầm băng ghế lên, bước tới nhìn một chút.
“Đoàn trưởng, đây là…”
“Cứu người! Mù sao! Đều cmn tránh ra cho tôi! Người phụ nữ này hôm nay mà chết, tôi liền cho từng người một đến khu địa lôi đi dạo một vòng.”
“…”
Toàn bộ người trong lán trúc trong nháy mắt tản ra bốn phía, ngay cả Thang Văn chân bị thương cũng chạy nhanh như một làn khói. Nhóm bác sĩ y tá ở lại tại chỗ, nhóm người đưa mắt nhìn nhau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Chu Giác Sơn đem người đặt ở trên cái chiếu trúc gần nhất, bác sĩ Trần vội vã dặn dò mấy người y tá chuẩn bị thuốc tê và d.a.o giải phẫu.
Mặt Tại Tư không còn chút máu, Chu Giác Sơn xoay người muốn đi ra ngoài, cô dùng hết sức lực cuối cùng gọi anh ta, hữu khí vô lực.
“Chờ một chút, anh…”
Chuyện vừa rồi, anh ta còn chưa đáp ứng với cô đâu.
Chu Giác Sơn quay đầu lại nhìn cô, trên quần áo cô bây giờ đều là máu, khóe mắt chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mái tóc dài đen nhánh trộn lẫn mồ hôi và m.á.u lộn xộn rải rác ở trên cái chiếu trúc cũ màu.
Các nữ y tá làm việc rất nhanh, thao tác nhanh chóng, ở lán trúc bên cạnh treo lên tấm mành ngăn cách chuyên dụng cho bệnh viện thành một vòng khép kíp, Chu Giác Sơn cau mày, Tại Tư vẫn yên lặng nhìn anh.
Bác sĩ Trần muốn chuẩn bị khử trùng, ông ta suy nghĩ một chút, khéo léo nhắc nhở Chu Giác Sơn, “Chu đoàn trưởng, cậu lưu lại cũng không giúp được cô ấy.”
Chu Giác Sơn gật đầu, anh hiểu rõ.
Bỗng nhiên, anh đi tới bên người Tại Tư, dùng sức siết c.h.ặ.t t.a.y của cô.
“Được.”
Anh nói.
Anh sẽ nói cho cô biết.
…
Giải phẫu bắt đầu.
Chu Giác Sơn cũng không đi xa, hai chân anh sải ra, khuỷu tay đặt lên đùi, cơ thể nghiêng về phía trước, ngồi ở dưới gốc cây lớn bên cạnh lán trúc đợi cô.
Ròng rã hai tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này vô cùng dài vô cùng dày vò.
Trời nhá nhem tối, trong thôn cũng bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ, mùi thơm xông vào mũi. Binh cấp dưỡng trong bộ đội vẫn luôn vòng quanh Chu Giác Sơn, mắt thấy đoàn trưởng bất động thanh sắc, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, không dám nhóm lửa, cuối cùng mỗi người được phát cho một khối bánh bích quy nén [2] và một phần đồ ăn tự nhiệt [3] đơn binh xem như bữa tối — kiên nhẫn ăn đi, đoàn trưởng còn không ăn cơm, bọn họ nào có thể ăn cái gì tốt hơn.