Ban đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu xuống như có như không, tối tăm quyến luyến, chỉ có tiếng ve kêu thỉnh thoảng quấy rối sự yên tĩnh tẻ nhạt, mang đến chút sức sống, tiếng gió thổi vi vu dễ chịu.
Tại Tư ló đầu ra, nhìn nhìn binh lính tuần tra ngoài cửa sổ, cô đứng dậy, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, bắt đầu cẩn thận kiểm tra xem trong phòng ngủ có máy nghe trộm hoặc máy theo dõi không.
Chu Giác Sơn bưng một chén trà lên, liếc nhìn cô một cái, “Làm sao vậy?”
“Em vừa mới có phát hiện.”
Tại Tư đi trở lại, sửa sang mặt bàn lại một chút, sau đó đoạt lấy chén trà trong tay Chu Giác Sơn, đồng thời thu dọn qua một bên, thu xếp trên mặt bàn, chỉ để lại bản đăng ký ra vào kho vũ khí quân hỏa, cô mở cuốn sổ ra, lật tới trang bị “người nào đó” xé rách.
Cái tên gia hỏa kia có vẻ rất thông minh, đi trước bọn cô một bước, nhanh chân đến trước, cắt đứt tất cả nguồn thông tin.
Nhưng hắn ta tính đi tính lại, lại không tính đến một vấn đề hết sức thông thường.
“Đây là cuốn sổ đăng ký năm năm mới đổi lại một lần. Bình thường lão Đàm viết tên người bình thường, đều là dùng bút bi mực đen, chỉ có cái tên gia hỏa cất giấu quân hỏa kia, mới dùng bút bi mực xanh.”
Cho nên, ngoại trừ trang thứ nhất dòng thứ ba của tháng này mà lão Đàm đã đề cập qua, trên bản đăng ký này còn ghi chép rất nhiều thông tin ra vào của mấy tháng trước thậm chí mấy năm trước, tháng trước, tháng trước nữa còn có tháng trước trước nữa… Tên màu xanh đậm nhìn thấy rất nhiều lần.
Mà trong toàn bộ bản đăng ký này, cái tên màu xanh đậm, đều chỉ về cùng một người.
Tại Tư lớn tiếng, cố ý gằn từng chữ nói ra, “Trưởng quan cấp bậc Thiếu tướng của quân đội bang Nam Shan, Hồ Nhất Đức.”
Cô vừa dứt lời.
Mê Truyện Dịch
Sắc mặt của Chu Giác Sơn trầm xuống.
Anh đột nhiên để chén trà xuống, che miệng cô lại. Lo lắng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quay đầu thấp giọng nói, “Em nói lớn tiếng như vậy để làm gì? Chỉ sợ người khác không nghe được à?”
Tại Tư nhướng mày, mỉm cười kéo bàn tay của Chu Giác Sơn xuống, lầm bầm hai câu, “Đúng rồi, em chính là sợ bọn họ không nghe được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-163-thuong-ta-cua-toi.html.]
Chu Giác Sơn kêu một tiếng, hít thở không thông, giơ tay lên, dùng ngón cái giữ chặt ngón giữa, búng một cái vào trán của Tại Tư.
Giữa mi tâm bị búng đỏ một mảng.
Tại Tư đau quá, cau mày, phồng miệng. Chu Giác Sơn cũng phát hiện lực đạo của mình hơi mạnh, vội vàng sám hối, ngồi xổm dưới đất, ăn nói khép nép xin lỗi Tại Tư.
Tại Tư không chịu bỏ qua, cắn vào cổ anh, “Em còn chưa nói xong, anh gấp gáp đánh em như vậy để làm gì.”
Chu Giác Sơn lúng túng cười cười, dịu dàng sờ sờ đầu cô, “Vậy em còn muốn nói gì nữa.”
Tại Tư bĩu môi, đôi mắt khẽ động, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Chu Giác Sơn lại qua đây một lần nữa cẩn thận nhìn một chút.
Lật lại đến trang của tháng trước có bút tích của bút bi màu xanh đậm, cô cầm kính lúp, cẩn thận chiếu một cái, thật ra, ngoại trừ tên của Hồ Nhất Đức, phía sau còn có một chút vết tích của bút chì.
Tên viết bằng bút chì, đã sớm bị người khác dùng cục tẩy tẩy sạch, trình độ nhận biết chữ Myanmar của Tại Tư chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp, giống như kiểu chữ nhỏ như thế này, nét chữ viết lại không rõ ràng lắm, cô cũng không nhận ra được…
Nhưng để cô có thể hoàn toàn xác định, cái này trước kia nhất định là có viết một cái tên, hơn nữa mỗi tháng đều có, mỗi một lần còn đều theo sát phía sau tên của Hồ Nhất Đức.
Cô vừa nãy sở dĩ lớn tiếng như vậy, đúng là cô cố ý, Tại Tư cho rằng, nếu như nói Hồ Nhất Đức thực sự là người khởi xướng chuyện này, vậy vì sao vừa rồi ông ta không sai người lấy cả bản đăng ký, mà còn để lại một phần, chẳng lẽ ông ta không nghĩ bản đăng ký này sẽ bại lộ hành tung trước đây của ông ta?
“Anh có cảm thấy, trong này có thể có bẫy không.”
“Có ý gì?”
“Em cảm thấy, nói không chừng, Hồ Nhất Đức chỉ là một người chịu tội thay trong vụ án buôn lậu quân hỏa và ma túy xuyên quốc gia mà thôi.”
Người vừa nãy cướp lão Đàm, cố ý xé bỏ một phần của bản đăng ký này, lại cố tình lưu lại một phần, xác suất lớn chính là cân nhắc đến Tại Tư và Chu Giác Sơn tâm tư kín đáo, rất dễ dàng có thể phát hiện vấn đề bản đăng ký mỗi tháng đều xuất hiện bút tích màu xanh đậm.
Cô đoán, sở dĩ người kia muốn cho Chu Giác Sơn bọn họ phát hiện đến Hồ Nhất Đức, chính là muốn tận lực để bại lộ ông ta, để cho Chu Giác Sơn và Tại Tư trong lòng đều nhận định là Hồ Nhất Đức chính là người khởi xướng. Vậy một khi sau này vụ án ma túy được công khai cho tất cả mọi người, Interpol phát lệnh truy nã, ngoại trừ Hồ Nhất Đức, những người khác có thể dễ dàng ẩn núp.