Liên lạc với quân đội bang Bắc Shan, kết hợp lại càng nhiều thế lực trong bang Shan, tạo thành mặt trận thống nhất, cùng nhau chống chọi Myanmar, chống lại quân đội chính phủ nhập cảnh. Có lẽ, đây mới là tiếng lòng của Ngô Tứ Dân và các sĩ quan cao cấp trong quân đội Nam Shan.
Về phần toàn bộ kế hoạch của Chu Giác Sơn…
“Em lo lắng, đa số mọi người sẽ không đồng ý…” Tại Tư ngẩng đầu, cẩn thận nhìn trộm Chu Giác Sơn một cái. Trong lòng cô buồn bã, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh.
Anh dám làm ra lựa chọn như vậy, cô lý giải được, cô có thể hiểu, dù sao cô là một người Trung Quốc, tiếp nhận qua tư tưởng “Lạc hậu sẽ bị ăn đòn”, chiến tranh kháng Nhật thế kỷ trước, đủ loại phẫn uất vẫn đang chảy bên trong m.á.u của nhân dân, cô biết rõ hòa bình, kinh tế đối với một địa khu hoặc một quốc gia có ý nghĩa như thế nào, thế nhưng những cán bộ và chiến sĩ khác của Nam Shan có thể hiểu rõ không? Ký kết hiệp nghị đình chiến, cần phải cắt bỏ một phần lợi ích của người thống trị.
Trên đời này, có mấy người đang nắm quyền sẽ chịu làm như vậy chứ?
Một khi Ngô Tứ Dân không đồng ý, mà Chu Giác Sơn lại kiên trì, như vậy kết quả tệ nhất chính là Chu Giác Sơn sẽ bị quân đội bang Nam Shan phán định là nội gián…
Đến lúc đó, anh chỉ có một người, làm sao có thể đi chống lại toàn bộ quân đội bang Nam Shan?
“Ý nghĩ này của anh có phải quá nguy hiểm không?” Tại Tư đột nhiên ôm lấy cổ của Chu Giác Sơn, cô ôm chặt anh, giống như là rất sợ một ngày nào đó anh lại đột nhiên biến mất.
Mê Truyện Dịch
Chu Giác Sơn nằm ở trên mặt đất, gối đầu lên một cánh tay, anh mắt nhìn bầu trời, lại nhìn một chút Tại Tư đang ở trong ngực, “Em không làm, anh không làm, vậy sẽ không có ai làm.”
Anh tự đánh giá mình không phải là một anh hùng, nhưng anh cũng không phải là một người hèn nhát, nếu anh biết rõ cái gì là đúng, vậy anh sẽ không có lý do nào để không đi tranh luận lý lẽ.
Đương nhiên, nếu như trong đàm phán đình chiến xuất hiện tình huống quân đội chính phủ ra công phu sư tử ngoạm [2], vậy anh tự nhiên cũng biết xem thời thế, cân nhắc lợi hại, cùng lắm thì sau đó tiếp tục đánh là được rồi.
[2] Công phu sư tử ngoạm: chào giá hoặc đưa ra điều kiện rất cao, hoặc dùng để miêu tả con người lòng tham không đáy.
Tại Tư lo lắng, sợ hãi.
Chu Giác Sơn nhìn ra, vội vàng vỗ nhẹ lưng của Tại Tư, dùng giọng điệu dịu dàng nhất, “Em yên tâm, bây giờ anh chỉ là có ý tưởng ban đầu thôi, em không cần lo lắng cho anh, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện tham gia chiến dịch mà hoàn toàn không có sự chuẩn bị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-116-thuong-ta-cua-toi.html.]
Anh mỉm cười, đem môi mỏng tiến tới bên tai cô, nhẹ nhàng thổi khí, trêu chọc cho cô vui vẻ. Tại Tư ngửa đầu, buồn bã thở dài một hơi, cô lắc đầu, theo bản năng càng ôm anh chặt hơn.
“Em thật sự hy vọng anh chỉ là một người bình thường mà thôi.”
“Anh biết rõ, cho nên mỗi một ngày anh đều đang gia tăng nỗ lực gấp bội vì một ngày đó.”
Anh nhìn cô, nở nụ cười xán lạn. Người sống còn không giống như vậy, tám chín phần mười, nào có nhiều chuyện vừa lòng như vậy. Trên đời này căn bản không tồn tại cái gì là không làm mà hưởng, mỗi một loại kết quả, đều là sản phẩm mọi người dùng m.á.u và mồ hôi đấu tranh mà thôi.
Tại Tư nằm ở trong n.g.ự.c anh, cau mày, cô thật ra rất muốn hỏi anh, anh can đảm có ý nghĩ như vậy liệu có liên quan gì với ba cô không.
Thế nhưng… “Interpol… có lẽ còn chưa đến mức có năng lực có thể liên quan đến chính quyền và nghị quyết của quốc gia khác chứ.”
Đôi mắt Chu Giác Sơn sáng lên, chống đỡ ngồi dậy, anh vuốt nhẹ xương mày hai cái, cuối cùng, quay đầu lại, khẽ cười một tiếng.
Anh cũng biết nha đầu này trong lòng như gương sáng, cho dù anh cũng chưa từng tiết lộ với cô về công việc thực tế của Triệu Tuấn, nhưng cô không ngốc, thông qua manh mối từ đầu đến cuối, đại khái cũng đoán được.
Có một số việc giấu giếm cô quá lâu, cũng sẽ không muốn lừa gạt nữa… Huống chi Triệu Tuấn gần đây cũng đang cân nhắc muốn gặp cô, những năm này Triệu Tuấn ở Myanmar rốt cuộc là đang làm những gì, trước sau gì, Tại Tư sớm muộn cũng đều sẽ biết.
Anh gật đầu, thừa nhận, “Ừ. Chuyện này không liên quan gì đến ba em, tất cả đều là chủ ý của bản thân anh.”
Anh nói như vậy, cũng coi như là đang nói cho Tại Tư biết, Triệu Tuấn hiện nay đúng là đang làm công tác nội ứng cho Interpol.
Tại Tư gật đầu, theo anh ngồi dậy. Hai người dắt tay nhau đi đến chỗ đỗ xe, mặt trời phản chiếu ở trên mặt sông, màu đỏ tươi chiếu sáng, gió đêm lướt qua mặt, cỏ lau bên bờ sông bị từng cơn gió mát thổi vang xào xạc.
Trước đó, cô vẫn cho rằng anh là một cấp dưới của ba cô, nhưng hiện tại xem ra, hình như cũng không hẳn là như vậy.