Thượng Tá Của Tôi

Chương 75: Thượng Tá Của Tôi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tâm thành tắc linh [1], đây là bác thôn dân kia hảo tâm tự mình tặng lại.”

[1] Tâm thành tắc linh: nếu chân thành thì sẽ được báo đáp.

Chu Giác Sơn cúi người, một cánh tay ôm eo của Tại Tư, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô.

Tại Tư không tin, bĩu môi, lấy tay che miệng của anh, nhướng mày, còn liếc anh một cái.

Chu Giác Sơn dừng lại, khóe miệng hơi chứa ý cười, “Được rồi, có tốn một ít tiền.”

Dù sao tiền có thể sai khiến được ma quỷ, anh ra giá cao kinh người để mua lại, còn thưởng tiền cho người cung cấp thông tin, số tiền tích góp nửa năm đều dùng hết rồi, muốn tìm về một sợi dây chuyền cũng tương đối khó khăn.

… Trong giây lát, Chu Giác Sơn nở nụ cười, Tại Tư cũng cười, hai người ngầm hiểu, đều hiểu rõ tâm tư của đối phương. Hai khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt lẳng lặng nhìn nhau một hồi, một lát qua đi, khóe miệng hơi chứa ý cười trong lúc đó chậm rãi biến thành rung động của hai trái tim.

Trong sự yên lặng, có một luồng không khí mập mờ chậm rãi tràn vào. Chu Giác Sơn đứng dậy, tắt đèn trong lều. Xung quanh tối đen, trong lều yên tĩnh đến mức khiến người ta hốt hoảng, Tại Tư thẹn thùng, hơi nghiêng mặt sang một bên.

Mê Truyện Dịch

Anh trước sau không nói lời nào, ngồi ở bên mép túi ngủ nhìn cô.

Trong lều tối như vậy, Tại Tư cũng không biết anh rốt cuộc có thể nhìn ra cái gì… Có một câu nói, cô vài lần muốn nói lại thôi. Hàm răng cô khẽ cắn viền môi, cánh môi lõm vào bên trong một chút, địa phương mềm mại ấy hơi hơi sung huyết.

“Cảm ơn.”

Cảm ơn anh còn nhớ rõ sợi dây chuyền của cô… Cũng cảm ơn anh đã để lời nói của cô ở trong lòng… Càng cảm ơn anh đã hao tâm tổn sức vì một sợi dây chuyền nho nhỏ…

Nói cảm ơn xong, Tại Tư liền chậm rãi xoay người, có chút thấp thỏm đưa lưng về phía Chu Giác Sơn.

Đêm đã khuya, nên đi ngủ.

“Khuya lắm rồi, sáng mai anh còn phải phụ trách giám sát đường quốc lộ, nên đi ngủ sớm một chút.”

Cô nhắm mắt lại, nắm thật chặt túi ngủ trên người mình. Không bao lâu liền nghe được người đàn ông phía sau khẽ ừ một tiếng.

Tại Tư tin là thật, thực sự chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên, Chu Giác Sơn lấn người, sát lại gần, một tay thăm dò vào trong áo lót của cô.

Tại Tư hơi ngơ ngẩn, mở mắt ra nhìn anh, cánh môi cô khép rồi lại mở, nhẹ nhàng chuyển động hai cái.

Ánh mắt Chu Giác Sơn sâu thẳm, khuôn mặt cúi xuống thấp một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-75-thuong-ta-cua-toi.html.]

Hai người dựa vào nhau rất gần, cô thậm chí nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của anh, cô ngước mắt nhìn anh một cái, tim cô đập rất nhanh, cô nín thở, lông mi khẽ động, trong lòng cũng hoang mang không biết làm sao.

Chu Giác Sơn ngắm nhìn Tại Tư. Gò má của cô gái nhỏ đỏ lên, mấy giây sau, trong nháy mắt ánh mắt dời đi. Cô nhìn trái nhìn phải, không biết nhìn chỗ nào mới tốt.

Một lát sau, anh làm như không thấy, hôn lên môi của cô, anh dùng ngọn lửa nóng rực cạy ra hàm răng của cô, ngang ngược thâm nhập vào bên trong, chẳng mấy chốc liền dễ dàng công thành đoạt đất.

Cô khước từ anh. Anh mở mắt ra, dùng một chút hàm răng ma sát đầu lưỡi non mềm của cô.

“Ngoan, anh cũng chỉ là khó chịu muốn giày vò một chút thôi, cmn em đừng chọc ghẹo anh…”

Không lạnh lùng giống ngày xưa, ánh mắt của anh nồng nhiệt, giọng nói cũng trầm thấp khàn khàn.

Nói xong, anh lại ngậm đầu lưỡi của cô, dùng sức mút vào, khiến cho huyết dịch của cả người cô đều trào lên.

Tại Tư mặt đỏ tới mang tai, có thể hiểu rõ anh có ý gì. Cô gật gật đầu, ngắm nhìn anh, ở trong lòng không ngừng khuyên bản thân, tận lực không cần phản kháng…

Chu Giác Sơn liếc nhìn Tại Tư một cái, đôi mắt cô ướt át.

Anh hơi dùng lực một chút, cả người cô sẽ chỉ biết không ngừng run rẩy.

Nửa đêm đi qua, túi ngủ cũng bị hai người chèn ép thành một tầng mỏng, tấm vải trải đệm dưới người cũng bị rối tung, Tại Tư mơ mơ màng màng, Chu Giác Sơn đột nhiên đứng dậy mặc quần áo đi giày.

“Đoàn trưởng?”

Có mấy binh lính tuần tra vừa vặn vô tình thấy anh từ trong lều đi ra. Chu Giác Sơn lại hướng về phía lều vải ở sau lưng, xoa bóp mi tâm.

“Bảo vệ tốt cho cô ấy, đừng để cho những người không có phận sự đến gần cô ấy.” Thật sự trong lòng anh còn muốn nói “những người không có phận sự” cũng bao gồm cả anh, anh thật sự nên cách xa cô một chút, anh sắp không chịu nổi nữa rồi.

Các binh lính tuần tra đứng nghiêm chào.

Điện thoại trong túi quần của Chu Giác Sơn đột nhiên rung một hồi, anh lấy ra, người gọi tới là Phùng Lực.

Đã muộn thế này…

“Chuyện của Lô Tuấn Tài có tiến triển?”

Đầu dây bên kia, Phùng Lực đang ngồi xổm ở trên một vách đá, hắn ta nhìn nhìn cây khô ở phía dưới, lại nhìn nhìn chiếc xe hỏng đang treo trên cây khô, “Đoàn trưởng, lại c.h.ế.t thêm một mạng người, Lô Tuấn Tài người này xem ra là muốn phát điên rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận