Thượng Tá Của Tôi

Chương 100: Thượng Tá Của Tôi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[1] Gỗ kê sí: trên mặt cắt của gỗ có hình dạng hoa văn giống như cánh gà (kê sí) (hình chữ “V”) nên được đặt tên là gỗ kê sí, là loại gỗ quý chế tác ra đồ trang trí, đồ nội thất cao cấp.

Cô thuận tay cầm lên, quan sát một lần từ trên xuống dưới, “Thời gian không còn sớm, nên đi xem múa rối rồi.”

Lập tức liền bốn rưỡi rồi, vé bọn họ đã nhận, theo Tại Tư thấy, Thang Văn không phải không biết thời gian đã tới.

“Vậy đoàn trưởng thì sao? Không đợi?”

Tại Tư bỏ tượng gỗ xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thang Văn.

Thang Văn bật cười, “Cô không cần phải bịa lý do với tôi, trong lòng cô hiểu rõ, có thể đối phó với Phùng Lực và mấy tên kia là được.”

Tại Tư nghe được cậu ta nói bóng gió, cô đoạt lấy cái ô trong tay cậu ta, đi về phía trước.

“Nghe không hiểu cậu có ý gì.”

“Du tiểu thư nếu quả thật nghe không hiểu vậy cũng là chuyện tốt.”

“Không bằng cậu có lời gì cứ nói thẳng.”

“Không được, tôi một chữ cũng sẽ không nói nhiều.”

Thang Văn mặc dù cũng không rõ lắm Chu Giác Sơn đang âm thầm làm những gì, nhưng mà từ sau khi Chu Giác Sơn đến quân khu bang Nam Shan, Thang Văn bí mật phát hiện, hầu như mỗi tháng thì anh ta đều sẽ mất tích vài tiếng như vậy, Thang Văn là văn thư của Chu Giác Sơn, yêu cầu đúng giờ báo cáo lộ trình của anh ta với quân khu, mỗi khi đến lúc này, nếu như không báo cáo không được, thì hắn ta đều lặng lẽ giúp Chu Giác Sơn bịa ra vài cái lộ trình.

Mê Truyện Dịch

Hắn ta không muốn Chu Giác Sơn bị lộ, hắn ta cũng không có dụng ý xấu, hắn ta sẵn lòng toàn tâm toàn ý tin tưởng Chu Giác Sơn, chỉ là bởi vì ở trong lòng hắn ta, anh ta vẫn luôn là một người cấp trên cương trực không xu nịnh, một người tốt quả thực đang ngồi đúng hàng lối.

Nhưng nếu như Chu Giác Sơn thật sự đang làm cái gì vi pháp loạn kỷ [2], hoặc là làm chuyện gì đó gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến vài triệu quân dân trong bang Nam Shan, Thang Văn cũng tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho anh ta. Dù sao đại nghĩa dân tộc trước mắt, hắn ta vẫn là phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu.

[2] Vi pháp loạn kỷ: vi phạm pháp luật, rối loạn kỷ cương.

Tại Tư trầm mặc, không muốn đáp lời của cậu ta, cô che ô, bước chân nhanh hơn, trực tiếp đi tới sân vận động biểu diễn múa rối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-100-thuong-ta-cua-toi.html.]

Thang Văn cách Tại Tư một khoảng cách an toàn ước chừng khoảng hai mét, hắn ta nhìn xung quanh, giữ vững cảnh giác bất cứ lúc nào.

Cách đó không đến mười mét, bên kia đường, trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc màu trắng, có hai người đàn ông một già một trẻ mặc lung cơ truyền thống đang ngồi trong phòng riêng ở chỗ hẻo lánh nhất hút thuốc.

Một điếu thuốc hút được hơn nửa, người trẻ tuổi muốn đổi khẩu vị, thời điểm tìm bao thuốc lá, trong lúc vô tình chú ý tới bóng dáng ở bên kia đường.

Hắn ta bật máy lửa, đụng đụng lão nhân ở bên cạnh, giương giương cằm lên, “Nhìn xem, hướng chính bắc, đó có phải là văn thư của Trung đoàn 3 không?”

Người đàn ông này mặc dù trẻ tuổi hơn so với lão nhân kia, nhưng trên khuôn mặt lại để hàm râu quai nón, có lẽ trời sinh lông trên cơ thể dày dặn, hai hàng lông mày của hắn ta suýt nữa dính liền ở một chỗ, hàm râu cùng tóc mai càng là sinh trưởng ở cùng một chỗ, rậm rạp dày đặc, hàm râu màu nâu mềm mại, rất giống đại thúc đốn củi đến từ châu Âu.

Một đôi mắt hơi lộ rõ lão hóa chậm rãi nhìn sang, hai giây sau, híp mắt, hít sâu một hơi điếu t.h.u.ố.c lá ở trong tay.

“Ừ… Dáng dấp trắng trẻo sạch sẽ, nhìn nhìn hình như là đúng rồi.”

Quân phục của Trung đoàn 3 vẫn dễ dàng nhận thức. Quân phục thống nhất trong quân đội bang Nam Shan, sườn bên khuỷu tay của cánh tay trái có thêm một đường gạch màu đen.

Trên đường phố coi như yên tĩnh, hôm nay trong sân vận động có vài màn múa rối, biểu diễn lập tức bắt đầu, người ở cổng nhận vé còn dư lại không nhiều, trước cửa vô cùng lạnh lẽo vắng vẻ, hai người nhìn Thang Văn một hồi, chậm rãi chú ý tới Tại Tư ở trước mặt Thang Văn.

Ở trong địa bàn quản lý của quân đội bang Nam Shan, chỉ cần bên trong tin tức linh hoạt, người nào còn có thể không biết lúc trước Chu Giác Sơn ở thị trấn Kalaw thu vào một người phụ nữ Trung Quốc.

Người phụ nữ đang đi ở trên đường da dẻ trắng nõn, bất luận là dáng vẻ thân hình, cử chỉ khí chất, một cái cau mày hay một tiếng cười… cũng không lớn như là người địa phương Myanmar.

“Đó chính là người phụ nữ của Chu Giác Sơn?”

“Ừ.”

Trừ anh ta ra còn có thể là ai.

Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, nhưng mà toàn bộ tầng cao nhất đều vô cùng trống trải, xung quanh không có vài bức tường vững chắc, giữa các bao sương [3] đều là dùng mành trúc ngăn lại, không cách âm, cây kim rơi cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận