Thượng Tá Của Tôi

Chương 136: Thượng Tá Của Tôi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[4] Súng hơi: là loại s.ú.n.g b.ắ.n đạn dùng không khí hoặc khí nén. VD: như s.ú.n.g dùng để đi săn, hoặc s.ú.n.g dùng trong một số môn thể thao ở Olympic.

“Không cần!! Không cần phiền toái! Không cần không cần…”

Tại Tư cười đến rơi nước mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người.

Chợt lóe lên, không nhìn thấy quá rõ, nhưng bóng lưng kia… Thế nào cô lại cảm thấy hơi giống nữ bác sĩ đang học lên tiến sĩ ban đầu đã cứu cô ở thị trấn Kalaw…

Trong công viên giải trí cỡ nhỏ người đến người đi, qua lại nườm nượp. Hôm nay là cuối tuần, lúc xế trưa, biển người tấp nập. Giá vé vào cửa của công viên giải trí ở Myanmar cực thấp, giá vé đổi sang nhân dân tệ không đến 1 NDT (~ 3500VND), cho nên mỗi khi đến kỳ nghỉ hay ngày lễ, trong công viên giải trí lại xuất hiện cảnh tượng đồ sộ khắp nơi đều là người.

Tại Tư trước sau vẫn đứng ở vị trí cửa tiệm b.ắ.n súng, chân mày cau lại, hơi nhón mũi chân, một đôi mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm bất động về phương hướng vừa nãy.

Ông chủ cửa tiệm kia nộp vũ khí đầu hàng, hứa hẹn sẽ tìm thêm bóng bay cho Chu Giác Sơn. Chu Giác Sơn bỏ qua cho ông ta, ngồi vào trên bàn, tháo rời s.ú.n.g hơi hai lần. Phùng Lực lại đi theo ông chủ cửa tiệm lấy bóng bay, Thang Văn không có chuyện gì làm, cậu ta nhặt sợi dây thừng trên mặt đất lên, lại một mình phụ trách thu gọn lại.

“Du tiểu thư, cô nhìn cái gì đấy?”

Tại Tư hoảng hốt quay đầu lại, “Không có gì.”

Cô xoay người, vòng qua Thang Văn, đi vào trong cửa tiệm sắp xếp lại số voucher ăn uống mà Chu Giác Sơn kiếm được.

Không thể nào, nhất định là cô nhìn nhầm rồi.

Thị trấn Kalaw thuộc khu vực tiếp giáp với quân đội Nam Shan và quân đội chính phủ, trại tử phụ cận kia đã sớm bị Hồ Nhất Đức cưỡng chế cho nổ, mặc dù Tại Tư không thể tận mắt xác nhận sống c.h.ế.t thương vong ở trong trại tử, thế nhưng lúc đó nhà kho bột mì nổ tung, thương vong nặng nề, sau đó trong trại tử kia lại dấy lên đám cháy hừng hực…

Mặc dù bác sĩ Bạch Tĩnh thật sự có thể từ trong đám hỏa hoạn kia tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cô ấy có thể chạy đến chỗ nào chứ… Cô ấy còn có thể tránh được xe jeep, s.ú.n.g trường [1] và s.ú.n.g tiểu liên [2] của binh lính Nam Shan sao?

[1] Súng trường: là loại s.ú.n.g cá nhân gọn nhẹ với nòng s.ú.n.g được chuốt rãnh xoắn, có báng s.ú.n.g và ốp lót tay hoàn chỉnh để phục vụ mục đích b.ắ.n điểm xạ.

[2] Súng tiểu liên: là loại vũ khí cá nhân tầm gần, thuộc họ s.ú.n.g máy, cũng thuộc họ s.ú.n.g tự động tùy theo phân loại của các quốc gia. Tiểu liên có thể có tầm b.ắ.n lý thuyết lên đến 1.000 m nhưng cự li sát thương có hiệu quả thường không quá 400 m.

Lại càng không nói đến, địa khu chiến tranh, chưa bao giờ coi phụ nữ là người, một khi bị binh lính địa phương phát hiện…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-136-thuong-ta-cua-toi.html.]

Cưỡng gian? Mê gian [3]? Luân gian [4]?

[3] Mê gian: chuốc thuốc mê rồi cưỡng gian.

[4] Luân gian: nhiều người luân phiên cưỡng gian.

Tại Tư trong phút chốc nhắm mắt lại, cô quả thực không dám tưởng tượng, nếu như người phụ nữ kia thật sự là Bạch Tĩnh có ân với cô, vậy mấy tháng vừa qua, cô ấy đã trải qua những gì, cô ấy làm sao mà sống được…

Chu Giác Sơn đang kiểm tra s.ú.n.g hơi của tiệm b.ắ.n súng, lò xo của s.ú.n.g này bị phá hỏng, anh nhanh chóng tháo rời rồi sửa lại, sau đó lại thử một chút. Độ chính xác có thể, nhưng lực đạo hơi yếu, không còn mạnh mẽ, anh bỗng nhiên cũng không muốn chơi nữa.

“Đói bụng không, đi ăn cơm trưa.”

Tại Tư chậm rãi gật đầu.

Anh nắm tay của cô, vượt qua đoàn người, bước nhanh đi tới bên ngoài công viên giải trí.

Nhóm người sau đó cũng bắt kịp, ông chủ cửa tiệm thở phào nhẹ nhõm. Trong giây lát, cả gian phòng chỉ còn lại một mình ông ta, một đống bóng bay và một xấp voucher ăn uống. Bóng bay là ông ta vừa mới thổi lúc nãy, voucher ăn uống là Chu Giác Sơn b.ắ.n s.ú.n.g thắng được, nhưng những voucher ăn uống này đúng như lời của Tại Tư, anh ta không hề lấy đi, mà là để lại trong tiệm cho ông ta.

Ông chủ cửa tiệm suy tư hai giây. Nhặt phấn viết lên, lập tức dựng trước cửa một tấm bảng hiệu bình thường.

— Chu Giác Sơn không cần mua vé.

Mê Truyện Dịch

Suy nghĩ một chút, lại xóa đi.

— Chúc mừng Chu đoàn trưởng vinh quang lấy được voucher ăn uống hạng nhất có giá trị trọn đời, sân bãi miễn phí, bóng bay bảo đảm đầy đủ. Từ hôm nay trở đi, quân nhân vào cửa tiệm sẽ được giảm giá 10%.

… Ông chủ cửa tiệm sẽ không nghĩ tới, ông ta khuyến mãi như thế, trái lại buôn bán đắt khách, về sau, còn giúp ông ta mở rộng mặt tiền cửa hàng.

Mấy ngày kế tiếp, Chu Giác Sơn và Tại Tư vẫn luôn ở bên trong khu nghỉ dưỡng.

Hợp tác kinh tế của Bắc Shan và Nam Shan đã chính thức ký kết, cũng từ ngày đó bắt đầu tiến hành, toàn bộ các khía cạnh của hiệp ước có hiệu lực. Ngô Tứ Dân cũng chưa phái cán bộ và chiến sĩ mới qua đây, cũng không phân cho Chu Giác Sơn nhiệm vụ mới, vậy Chu Giác Sơn có thể vui vẻ nhàn hạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận