“…”
Tại Tư hốt hoảng ngẩng đầu lên, vành mắt phiếm hồng, cô ngẫm nghĩ trong chốc lát, bất đắc dĩ gật đầu, dĩ nhiên là đồng ý.
Cô hiểu rõ.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cô cũng sớm đã làm xong chuẩn bị tâm lý, lòng dạ của Chu Giác Sơn quá sâu, cô không đấu lại anh ta, càng không gạt được anh ta.
Không sai, cô là một phóng viên chiến trường, thế nhưng cho dù cô là một phóng viên, vậy cũng không có nghĩa là cô có thể biết được một ít tin tức nội tình mà ngay cả sĩ quan nội bộ cũng không được tiếp xúc.
“Nhiệm vụ của tôi khi đến Myanmar là làm chủ đề viện trợ y tế của quốc tế…” Cô mím môi, dần dần đem toàn bộ nói liên tục…”Tôi hiểu rõ Hồ Nhất Đức, chỉ bởi vì trước khi tôi đến Myanmar có tìm hiểu qua một chút báo cáo tin tức có liên quan đến ông ta, thế nhưng tôi dám cam đoan, loại tư liệu mà anh muốn tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Cô mới làm việc được hai năm, tư lịch quá ít, cấp trên chắc chắn sẽ không giao cho cô loại nhiệm vụ này.
Lần đầu tiên, cô ở trước mặt anh ta để lộ một chút mặt nạ ngụy trang…
Chân mày Chu Giác Sơn khẽ động.
“Nói thật?”
Tại Tư rầu rĩ gật đầu.
“Nói thật.”
Chu Giác Sơn hơi nghiêng đầu, không cho là đúng, anh dùng ngón tay trỏ nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ở giữa không trung giao nhau tại một chỗ, trong chớp nhoáng, dường như đang thăm dò lẫn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Một lát sau, Chu Giác Sơn rũ mắt, rút ra trước tiên.
“Cô nói dối.”
“Tôi không có…”
Khuôn mặt anh bình tĩnh, trực tiếp vòng qua cô, cầm lấy áo khoác quân phục vắt trên ghế, nhanh chóng mặc lên người.
“Tôi đi thăm binh lính bị thương một chút, buổi tối cô cứ ngủ trước, không cần chờ tôi.”
“…”
Tại Tư cắn chặt môi, nhìn bóng lưng của anh ta, có vài điều muốn nói lại thôi.
Cô biết, cô biết rõ anh ta đã nhượng bộ rất lớn đối với cô, nhưng lập trường cá nhân của mỗi người khác nhau… “Được, tôi thừa nhận, tôi quả thực không phải là như vậy nhận thức Hồ Nhất Đức. Thế nhưng tư liệu anh muốn tôi thực sự không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-25-thuong-ta-cua-toi.html.]
Chu Giác Sơn đột nhiên dừng chân, dừng lại ở trước cửa.
Dưới ánh nắng chiều tà, ánh sáng hơi lạnh nghiêng chiếu vào trên đôi giày quân dụng đen nhánh sáng loáng của anh, chiết xạ ra một đạo ánh sáng lạnh lùng.
Khóe miệng anh nhếch lên, hai tay cho vào túi, hơi nghiêng đầu qua một chút, “Lời nói vừa rồi có phải thật không?”
“…”
Tại Tư trầm mặc, lưỡng lự.
Chu Giác Sơn cười, “Quên đi, tôi nói rồi, tôi không muốn nghe lời nói dối, chuyện này tôi sẽ không hỏi lại, chờ lúc nào cô muốn chủ động nói cho tôi biết thì hãy nói.”
Giải quyết Hồ Nhất Đức cũng không phải chuyện một sớm một chiều, tương lai còn dài, thứ Chu Giác Sơn có là thời gian và tinh lực để đi đối phó ông ta. Lật đổ một tướng quân nói thì dễ làm mới khó, anh lại càng không thể nào chỉ dựa vào một người phụ nữ đến giúp mình. Hôm nay anh hỏi cô, chẳng qua chỉ là thăm dò, nhìn một chút xem cô có phần tâm ý này hay không, ai có thể nghĩ… kết quả này cũng thật sự khiến cho anh rất “thần thanh khí sảng [1]”.
[1] Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
“Đi.” Chu Giác Sơn nhấc chân bước đi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lửa trên bếp lò cũng đã tắt.
Mê Truyện Dịch
Chỉ để lại một nồi nước sôi làm bạn với Tại Tư, xung quanh trống rỗng.
…
Tại Tư dựa vào bàn, suy tư một hồi, một lát sau, lên tầng hai, men theo mép giường, nằm xuống.
Thật ra, cô thật sự không lừa gạt anh ta gì cả… Cô biết rõ Hồ Nhất Đức, lý do là vì người trong nhà cô, không liên quan đến quân sự, cũng không liên quan đến cuộc chiến tranh này.
Chuyện cũ năm xưa, xem như là một chút ân oán truyền kiếp. Trong trí nhớ của cô, ba cô từng là cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy ở biên giới Trung Quốc – Myanmar, giữ chức trung đội trưởng, cũng xem như tuổi trẻ tài cao, mẹ cô thường nói, ba cô hi sinh vì nhiệm vụ, là Hồ Nhất Đức hại c.h.ế.t ông ấy…
Khi đó cô còn nhỏ, sáu tuổi? Cái gì cũng không hiểu, không biết cái gì là hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ biết là từ đó về sau, trong cuộc sống của cô có thêm một cái tên Hồ Nhất Đức xa lạ, không thể nói rõ có bao nhiêu oán hận, chỉ là rất tò mò, tò mò vì sao ba mình lại chết, tò mò Hồ Nhất Đức là ai, tò mò Myanmar là một quốc gia như thế nào…
Cô tự học tiếng Myanmar cũng là bởi vì việc này.
Cô làm phóng viên chiến trường cũng là bởi vì việc này.
Chuyến du lịch đến Myanmar, đều là đi tới những nơi tươi sáng, những địa phương hiền lành, nếu muốn cảm nhận thiết thực sự tàn nhẫn và tối tăm ở nơi đây, như vậy thì chỉ có thể nhượng bộ và hy sinh một chút…
Cô cũng sợ chiến trường, cô cũng sợ chiến hỏa, nhưng cô vẫn phải tới, cô đem cái này xem như là một mục tiêu nhỏ trong cuộc sống, cô nghĩ sinh thời dù sao vẫn là nên đến nhìn một chút, coi như là giải quyết tâm nguyện cũng tốt.