“Cái áo này cũng hỏng thành như vậy rồi, đừng đưa cho ba em nữa.”
Thanh âm của máy may rất ồn ào, Chu Giác Sơn buông nút nguồn ra, đem vải vóc bị lỗi trong tay ướm lên người mình một cái, độ rộng tạm ổn, nhưng độ dài chưa được, anh mặc không vừa, Triệu Tuấn cũng chưa chắc đã mặc vừa.
Tại Tư chớp mắt, “Vậy giữ lại để làm gì?”
“Chờ sau này cho con chúng ta mặc.”
Tại Tư cười xán lạn, nhẹ nhàng đánh bả vai của Chu Giác Sơn một cái, “Anh lại ba hoa.”
“Anh ba hoa chỗ nào?”
“Vậy con từ đâu tới?”
“Dù sao cũng sẽ có.”
Chu Giác Sơn làm bộ vô ý, nắm cổ tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, liền kéo cô ôm vào trong ngực.
Không bao lâu, ánh sáng ấm áp chiếu xuống sàn nhà màu nâu đậm bên chân, hai người ngồi chung ở trên một băng ghế dài, mắt nhìn mắt, đầu chống đầu, n.g.ự.c đối diện với ngực.
Buổi chiều yên tĩnh, thời gian giống như trôi qua rất chậm, anh cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi cô, từng chút từng chút, tinh tế cọ xát lẫn nhau.
Anh hôn vô cùng nhẹ vô cùng nông, giống như hoa bồ công anh giữa ngày mùa thu, từng bụi theo gió bay đến ruộng dâu tây chưa chín.
Tại Tư thẹn thùng, hai tay nắm lấy mép áo của anh, theo bản năng muốn lui về phía sau. Chu Giác Sơn vội vàng giữ lại cổ của cô, ngón tay luồn vào mái tóc của cô, vẫn duy trì dáng vẻ hôn môi thân mật.
Cổ họng anh khẽ động, hút lấy nước bọt trong miệng của cô.
Rõ ràng cũng không phải lần đầu tiên, nhưng Tại Tư vẫn rất khẩn trương, chính cô cũng không nói được nguyên nhân, hình như anh càng dịu dàng với cô, cô trái lại càng ngượng ngùng.
Chu Giác Sơn chăm chú nhìn cô, “Có muốn gả cho anh không? Có muốn sinh con cho anh không?”
Tại Tư đỏ mặt, hai cánh tay ôm cổ của anh, lông mi khẽ động.
“Hoàn cảnh công việc hiện tại của anh, có phải quá nguy hiểm không…”
“Vậy chờ anh ổn định lại thì sao?” Mặc dù thương lượng hiệp nghị ngừng b.ắ.n với Bắc Shan bị anh tạm thời gác lại, nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, muốn ngừng b.ắ.n dù sao còn có nhiều phương thức khác.
Nếu như cô không muốn sinh sống ở Myanmar, anh cũng có thể theo cô trở lại Trung Quốc, dù sao ở bên này anh cũng không còn thân thích trực hệ [5] nào cả, anh đến chỗ nào cũng giống nhau, chỉ cần có cô ở bên cạnh là đủ rồi.
[5] Thân thích trực hệ: chỉ người có liên hệ m.á.u mủ trực tiếp hoặc quan hệ hôn nhân với mình. VD: ông bà, con, cháu…
Tại Tư mỉm cười, mắc cỡ đỏ mặt gật đầu.
Chu Giác Sơn đột nhiên ôm ngang cô lên, sải bước, đi đến suối nước nóng lộ thiên ngoài ban công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-138-thuong-ta-cua-toi.html.]
Tại Tư lo lắng, “Chỗ này có thể có người nhìn thấy không?”
“Không thấy được đâu, suối nước nóng này có lợp mái một nửa, chúng ta không đi ra, không ai có thể thấy chúng ta.”
Nói xong, Chu Giác Sơn cởi áo ra.
Tại Tư vẫn mặc một cái váy ngủ mỏng nhẹ, anh căn bản không quan tâm, ôm cô đi vào trong suối nước nóng.
Nhiệt độ của nước trong suối nước nóng vừa phải, tính chất ôn hòa, làn nước sạch sẽ trong veo, chảy xuôi giữa cơ thể của hai người, triền miên quyến luyến, dần dần, từ mắt cá chân rồi tới eo.
Cô nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng.
Gió thổi qua, váy ngủ trên người cô đều sắp xuyên thấu rồi.
Mê Truyện Dịch
Chu Giác Sơn lấn người qua, hôn cô, dòng nước chạm đến eo của cô, cô bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn.
Kiên trì một lúc, cô thực sự không nhịn được liền đẩy anh ra.
Chu Giác Sơn sững sờ, “Tại Tư?”
“Anh chờ một chút.”
Cô một mạch chạy đi, chạy tới toilet. Thế nhưng vừa làm xong chuẩn bị muốn nôn, cô lại không cảm thấy buồn nôn nữa.
Mắt thấy gương mặt cô khó chịu, Chu Giác Sơn lo lắng đuổi theo qua đây, Tại Tư lau miệng, lắc lắc đầu.
“Làm sao vậy?”
“Có thể ăn phải đồ ăn hỏng rồi.”
Anh nhíu mày, ôm lấy cô sờ sờ đầu.
Chạng vạng, Chu Giác Sơn đi sang phòng sát vách mở một cuộc hội nghị trực tuyến, Tại Tư một mình nằm ở trên giường lớn, trằn trọc trở mình, có phần lo lắng.
Cô thở dài một hơi, mắt nhìn trần nhà, đếm trên đầu ngón tay tính toán, “Ngày đó ở Taunggyi, là ngày 4 tháng 12, hôm nay là 14 tháng 12…”
Mặc dù cô nói với Chu Giác Sơn là cô ăn phải đồ ăn hỏng, thế nhưng sau đó ngẫm lại, lúc đó cảm thấy, thực ra cũng không giống dáng vẻ ăn phải đồ ăn hỏng.
Cô và anh ban đầu ở chung với nhau một đêm kia, chính là ngày vừa mới đến Taunggyi, giằng co mấy lần, cũng không dùng biện pháp tránh thai. Kỳ kinh nguyệt tháng trước của cô là ngày 26 tháng 11, mỗi kỳ kinh nguyệt có chu kỳ là ba đến bốn ngày, kỳ an toàn là 5 ngày trước và 4 ngày sau kỳ kinh nguyệt. 10 ngày trước và sau rụng trứng chính xác là thời kỳ rụng trứng. Trong thời kỳ rụng trứng có thể dễ dàng thụ thai…
“Thời gian này, rất mơ hồ…”
Thế nhưng mới 10 ngày mà thôi, cho dù cô thật sự mang thai, hẳn là cũng sẽ chưa có nôn nghén.