Thượng Tá Của Tôi

Chương 146: Thượng Tá Của Tôi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng nếu dựa theo suy nghĩ vừa rồi của Tại Tư, theo lý thuyết, Nam Shan không phải là nên hoan nghênh bọn họ sao…

Sắc mặt của Chu Giác Sơn hơi trầm xuống, đôi đũa giơ ở giữa không trung, “Dính đến quyền quyết định phát triển kinh tế đều nằm trong tay Ngô Tứ Dân, cuộc trao đổi này của Sài Khôn và Đan Thác nói cũng không trót lọt, tám phần là mắc kẹt ở chỗ của Ngô Tứ Dân.”

Anh tin tưởng, suy nghĩ của Tại Tư cũng không sai, chỉ có điều có một điểm cô nói cũng không chính xác — kẻ chủ mưu dính líu đến đầu tư trục lợi quân hỏa kia, khả năng cũng không phải là một chi quân đội hoặc một tổ chức, mà chỉ là một người, một người tương tự như Chu Giác Sơn, một người có thể điều động quân đội, có thể ra vào kho quân hỏa.

Anh suy nghĩ một chút, trước tiên loại bỏ Ngô Tứ Dân, bởi vì lão gia hỏa này rất rõ ràng cho thấy cũng không biết lợi hại trong này, không biết có chuyện buôn lậu quân hỏa, cho nên vẫn luôn kèm chặt Sài Khôn và Đan Thác không thả.

Triệu Tuấn nghiêm túc nhìn Chu Giác Sơn, “Còn có thể loại bỏ ai nữa không?”

“Khó mà nói.”

Có thể ngang hàng hoặc cấp cao hơn anh, còn có đoàn trưởng, lữ trưởng, quân trưởng… của các đại đoàn khác. Nhiều người như vậy, không có khả năng mỗi người đều có quan hệ với chuyện này.

Tại Tư nhắc nhở Chu Giác Sơn, “Thời gian cấp bách, một khi chuyện làm ăn của Sài Khôn và Đan Thác gộp lại, chuyện này lại càng không dễ tra xét.”

Chu Giác Sơn gật đầu, “Ừ, chúng ta có thể nhanh hơn Sài Khôn và Đan Than một bước trở lại Nam Shan. Nói chung, người nào một mực dốc sức ủng hộ Sài Khôn và Đan Thác tiến vào chiếm giữ Nam Shan, thì người đó không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.”

Triệu Tuấn gật đầu, “Vậy hai đứa định thế nào? Có cần phái thêm người trợ giúp cho hai đứa không?”

Chu Giác Sơn hơi ngạc nhiên, “Người trợ giúp? Chú còn có người?”

Tại Tư linh cơ khẽ động, nghĩ tới một người, “Không phải là Cao Hán lần trước muốn g.i.ế.c người đó chứ?”

“Không phải cậu ta.”

Triệu Tuấn mím chặt môi, do dự nửa ngày, “Là hơn hai tháng trước, ở gần thị trấn Kalaw ba có tình cờ cứu được một người.”

Nửa giờ sau, một bóng dáng gầy yếu xuất hiện ở cuối hành lang, người phụ nữ mặc quần dài áo dài mộc mạc, bước đi rất chậm. Chân mày của cô ấy nhàn nhạt, trên tai đeo khẩu trang dùng một lần màu xanh nhạt, mái tóc ngắn thẳng ngang vai, che đi hơn nửa khuôn mặt.

Tại Tư ngây người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-146-thuong-ta-cua-toi.html.]

Cô kích động, ngạc nhiên, nhất thời nghẹn lời, nhìn cô ấy, hơn nửa ngày không nói nên lời.

Bạch Tĩnh đi không nhanh không chậm, cô ấy nhìn ba người trong phòng, lông mi khẽ động, sau đó, rất tự nhiên đi tới bên người Triệu Tuấn.

“Bạn của anh?”

Cô ấy níu lấy ống tay áo của Triệu Tuấn, nhẹ nhàng lắc lắc, lúc đang nói chuyện, dùng ánh mắt lặng lẽ đánh giá Tại Tư và Chu Giác Sơn.

Tại Tư mím môi, vội vàng chỉnh sửa lại mái tóc hơi rối, tiến lên một bước, “Bác sĩ Bạch…”

“A, làm sao cô biết tôi họ Bạch? Nhưng tôi không phải là bác sĩ, tôi chỉ là một nhân viên giặt là, mỗi ngày làm việc ở phòng giặt quần áo, đúng không?” Bạch Tĩnh nói một chút liền quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn. Giọng nói của cô ấy rất dịu dàng, trong mắt sáng lấp lánh.

Tại Tư sợ run vài giây.

Tâm tư trong đầu cô đang rất loạn, trong lúc nhất thời, thật sự không hiểu rõ đây hết thảy là chuyện gì xảy ra.

Triệu Tuấn vội vàng đẩy tay của Bạch Tĩnh ra, bước nhanh đi qua, kéo cổ tay của Tại Tư. Ông kéo cô ra ngoài ban công, “Não bộ của Bạch Tĩnh bị kích thích, rất nhiều chuyện đều không nhớ gì cả, hiện tại cô ấy hoàn toàn không biết mình trước kia là bác sĩ, ba nói phái cô ấy đến giúp con, con cứ xem cô ấy như một người lạ mà dùng, nghìn vạn lần đừng nói với cô ấy chuyện của hai đứa con.”

Tại Tư cau mày, “Vậy ba nói cho con biết trước, rốt cuộc cô ấy là thế nào?”

Mê Truyện Dịch

“Chuyện này nói rất dài dòng.”

… Hai tháng trước, ở thị trấn Kalaw, Triệu Tuấn tình cờ đi giao hàng giúp Sài Khôn, trên đường trở về, đi ngang qua bụi cỏ hoang hẻo lánh.

“Lúc đó ba thèm t.h.u.ố.c lá liền chuẩn bị xuống xe hút thuốc, không nghĩ tới động cơ ô tô vừa mới tắt, chợt nghe thấy bên ngoài cách đó vài chục mét, đại khái là phía sau một đống cỏ khô, truyền đến tiếng hét chói tai tê tâm phế liệt của phụ nữ…”

Loại địa phương đó ở Myanmar, nhất là khu giao chiến, không ai coi phụ nữ là người, những chuyện như thế đều không lấy làm lạ.

Triệu Tuấn ẩn núp ở Myanmar nhiều năm như vậy, trên người ông gánh vác quá nhiều, ông không thể ra mặt cứu người, nếu không sẽ đối nghịch với quân đội.

Ông lại khởi động xe, lái đi, vốn định xem như không có chuyện gì, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì. Thế nhưng chưa đến hai phút, ông cuối cùng vẫn không thể nhịn được, cắn răng một cái, từ dưới ghế ngồi lấy ra một khẩu súng, lái xe quay lại, đánh c.h.ế.t năm tên lính ở hiện trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận