Thượng Tá Của Tôi

Chương 61: Thượng Tá Của Tôi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có liên quan đến việc khai thác quặng sắt, ở bang Nam Shan vẫn có tiêu chuẩn rõ ràng, mỗi ngày đào sâu bao nhiêu mét, có thể khai thác đến khu vực nào, đều được viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen.

Mà ở khu mỏ Pinpet nơi đó, chức vị thị trưởng là hai năm tuyển chọn lại một lần, hơn nữa tiền lương của thị trưởng cùng thành quả sản lượng khai thác khu mỏ có tỷ lệ trực tiếp với nhau, khai thác được nhiều có thể kiếm nhiều tiền, ai lại không muốn trong nhiệm kỳ của mình chiếm thêm được một chút?

Huống chi phụ cận khu mỏ đều có quân đội canh giữ phụ trách công việc vận chuyển, thị trưởng cũng không thể lén lút mang quặng đi bán. Thị trưởng mới cân nhắc một hồi, liền bịa ra trong khu mỏ Pinpet có vàng, hấp dẫn quân đội bang Nam Shan ở nơi đó hạ lệnh gia tăng khai thác, tốc độ vừa tăng lên, vậy thì trong một năm tới ông ta có thể kiếm được kha khá rồi?

Đương nhiên, tốc độ gia tăng, tai hại cũng rất nhanh ập đến.

“Tiểu thư, A Chính bảo em đến quân khu dưỡng thai, một mặt là bởi vì hiện nay phải đánh trận, một cái nữa cũng là vì suy tính kế hoạch lâu dài sau này. Mỏ ở chỗ bọn em đào quá nhanh, giếng mỏ không chắc chắn, năm nay sụp xuống đã c.h.ế.t rất nhiều người, trong thị trấn còn không bồi thường tiền, núi cũng sắp đào khô rồi.”

Một khu vực dựa vào khu mỏ để kiếm cơm, nếu khu mỏ không còn nữa, vậy thì mọi người ở đó còn có thể sống thế nào? Mặc dù nhà A Trân không gần mỏ Pinpet, nhưng anh em của cô ấy đều đang làm việc ở trong khu mỏ, mấy năm nay, các anh em đều đúng hẹn gửi tiền về nhà, cô ấy lại dùng số tiền nhiễm xỉ than đó lên trấn trên đổi bánh phở, lúc này mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Tại Tư kinh hãi, cô nhớ kỹ, khi mới làm phóng viên thì từng nghe nói qua, tài nguyên khoáng sản ở Myanmar được khống chế rất nghiêm ngặt, khu mỏ Pinpet cũng coi như là khu mỏ có chất lượng cao ở trong bang Nam Shan, không nghĩ tới quan chức địa phương này lại dám đem tài nguyên của toàn bộ mọi người và tính mạng của dân chúng ra làm trò đùa…

Cô liền vội vàng hỏi, “Vậy mọi người không báo cáo hành động của thị trưởng với quân đội sao?”

A Trân để bát cơm xuống, trong miệng ngậm chiếc đũa, “Không có, bọn em không dám nói… Thị trưởng uy h.i.ế.p mọi người, nếu như ai dám đem việc này truyền ra thì năm sau sẽ thu hồi ruộng của người đó. Tiểu thư, ít ngày trước, có một giếng mỏ nhỏ mới đào bị sụp xuống, anh trai và em trai em đều bị chôn ở bên trong, anh trai em c.h.ế.t rồi, em trai em thì tàn tật, em đến sinh sống trong quân khu thì quân đội sẽ cho em một khoản trợ cấp sinh con, nếu không thì em cũng không muốn tới, nhưng em phải dùng số tiền này để chăm sóc em trai em…”

Tại Tư ngơ ngẩn.

Cô suy tư hồi lâu, nửa ngày, dời ánh mắt đi, lòng bàn tay nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lòng đồng tình, ở chỗ này không đáng giá một đồng.

Những người giống như A Trân, ở Myanmar nhiều không kể xiết, các cô ấy tứ cố vô thân [9], suốt ngày phải chịu áp bức, chèn ép… Cho dù cô giúp được một A Trân… chẳng lẽ lại có thể giúp được hàng nghìn hàng vạn A Trân khác hay sao?

[9] Tứ cố vô thân: cô độc một mình, không có người thân thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-61-thuong-ta-cua-toi.html.]

Khang tẩu đứng ở một bên, nhìn thấu cảm xúc trong lòng Tại Tư, bà vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ấy và nhắc nhở cô ấy.

“Tiểu thư, cô mệt mỏi rồi, cơ thể cô còn chưa khỏe hẳn, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tại Tư gật đầu, hít sâu một hơi, cô không thoải mái, trong lòng khó chịu đến phát hoảng, cô dặn dò A Trân thường xuyên đến đây ăn cơm, tự mình lên tầng, vô lực nhắm mắt, nằm ở trên giường bằng phẳng êm ái.

Màn hình máy tính trên tầng biến động một chút.

Mê Truyện Dịch

Tại Tư không đeo tai nghe.

Cô đưa lưng về phía máy vi tính, lẳng lặng nằm yên, không hề nhận ra biến hóa của tín hiệu.

Một chỗ khác, cuộc họp lại lần nữa bắt đầu.

Chu Giác Sơn đứng ở chỗ cao nhất trong lều vải, anh ném điếu thuốc xuống đất, giẫm lên, dùng giày quân dụng dập tắt điếu thuốc.

Phùng liên trưởng đột nhiên vội vàng chạy vào, “Đoàn trưởng, tôi vừa mới dò xét phía sau núi một vòng, nghe thôn dân phụ cận nói, giếng mỏ Pinpet bên kia chỉ còn vài mét nữa là có thể thông đến thôn Naung Kyo và thôn Leng Ngock.”

Chu Giác Sơn không tỏ rõ ý kiến.

“Cho nên?”

“Chúng ta có thể đi qua bên đó bằng đường hầm ở dưới giếng mỏ! Chọn ngày không bằng gặp ngày, liền đêm nay, thừa dịp người Nam Wa không chú ý, chúng ta đi đường vòng phía sau núi, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.”

Nếu như có thể đi đường vòng phía sau núi… Vậy thì không cần sợ địa lôi, cũng không cần gỡ địa lôi. Đường hầm dưới giếng mỏ còn có thể dùng để sơ tán thôn dân, một công đôi việc, cớ sao mà không làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận