Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, sĩ quan phụ cận đều sợ ngây người, ngoại trừ Thang Văn và Phùng Lực, người ở chỗ này ai cũng không dám làm bậy, chỉ sợ đứng sai đầu tường.
Hai tên gia hỏa đứng ở phía sau Chu Giác Sơn, Chu Giác Sơn tiến lên một bước.
“Hồ tướng quân thế nào gần đây lại không g.i.ế.c tôi?”
…
“Không g.i.ế.c chết, không bằng đến nương nhờ tôi này.”
…
Hồ Nhất Đức thu hồi súng, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Giác Sơn, “Mày đừng có đắc ý quá, Chu Giác Sơn, mày bây giờ thế nhưng không phải chỉ có một mình.”
Bên cạnh Chu Giác Sơn còn có một người phụ nữ Trung Quốc, Hồ Nhất Đức nhớ thương rất lâu rồi. Ông ta lớn tuổi rồi, đánh không lại Chu Giác Sơn, thế nhưng chẳng lẽ không thể chế ngự được một người phụ nữ tay trói gà không chặt sao.
Chu Giác Sơn nhướng mày, đưa s.ú.n.g cho Thang Văn, anh bất động thanh sắc, đi tới, bỗng nhiên một quyền đánh cho Hồ Nhất Đức ngã xuống đất, năm ngón tay gắt gao nắm chặt cổ áo của ông ta.
“Người nhà ông có nhiều hơn tôi, đừng ép tôi, g.i.ế.c cả nhà ông chôn cùng.”
“Mày dám!”
Hồ Nhất Đức đã được binh lính cấp dưới mang đi. Ông ta còn không chịu thua, còn gọi với lại, “Mày dám!”
Chu Giác Sơn làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Xe jeep đều lái đi rồi, nhưng hình như vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Hồ Nhất Đức — “Mày dám, Chu Giác Sơn, tiểu tử mày tmd thử nhìn một chút…”
…
Tại Tư đang ở nhà thu dọn quần áo, trong lúc đó, cũng nghe được tiếng huyên náo như vậy.
Cô hoài nghi, không biết là chó husky nhà ai đang sủa loạn cắn loạn?
Nghĩ một chút, lại lắc đầu, con ch.ó husky này cũng quá hung dữ rồi.
“… Địa khu bang Bắc Shan có rất nhiều người dân tộc Hoa, là khu vực sinh sống chủ yếu của người Trung Quốc ở phía Bắc Myanmar, rừng gỗ teak, bạc, chì, kẽm, mỏ đồng và các loại tài nguyên khác ở nơi đó đều rất phong phú, thời cổ đại còn từng nằm trong sự khống chế của triều đình Trung Quốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-118-thuong-ta-cua-toi.html.]
Trên một chiếc máy bay tư nhân quân dụng loại nhỏ, Chu Giác Sơn cầm một cuốn sổ tay nhỏ về văn hóa du lịch của bang Shan, tay mở trang bìa, đọc chậm rãi một ít tiêu đề và chữ to trên cuốn sổ tay cho Tại Tư nghe.
Tại Tư cười cười, đưa tay lấy cuốn sổ tới, “Tự em cũng biết xem.”
… Nháy nháy mắt, mới phát hiện là chữ Shan.
Đủ loại ký hiệu và cách viết không giống với chữ Myanmar. Cô sờ mũi một cái, che giấu lúng túng, cầm sách đưa trả lại cho Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn nghiêng người nhìn cô, dùng hai ngón tay kẹp cuốn sổ mỏng, “Không phải là tự mình cũng biết xem sao?”
“Em… nhìn lầm mà thôi.” Tại Tư thẹn thùng, dựa vào bả vai dày rộng của anh, nhắm mắt, cọ xát cổ của anh giống như làm nũng.
“Chữ lớn như vậy cũng có thể nhìn lầm.” Chu Giác Sơn cười to, lại lần nữa mở cuốn sổ tay ra, Tại Tư ngẩng đầu hừ anh một tiếng, sau đó lại xấu hổ cúi đầu.
Anh chỉ đọc hai hàng chữ, ánh mắt liền dừng lại ở một tấm hình hơi cổ xưa.
Nói là cổ xưa, nhưng thực chất tối đa cũng sẽ không quá năm sáu mươi năm, một tấm ảnh đen trắng mơ hồ, trên bả vai của mười mấy người nông dân gầy giơ xương đều buộc dây thừng, cả người nổi gân xanh, hai chân kề sát bên rìa vách núi, đang cố gắng kéo một tảng đá rất lớn có hoa văn đi xuống dưới chân núi.
Tại Tư động động mí mắt, chỉ chốc lát sau, lặng lẽ mở mắt.
Chu Giác Sơn vẫn ngắm nhìn tấm hình kia, cô nghiêng người qua nhìn một chút, “Cái này là đá cẩm thạch sao?”
“Ừ.”
Đá cẩm thạch trong hình tinh khiết tự nhiên, là một loại đá vôi màu trắng có hoa văn màu đen, mặt cắt có thể hình thành một bức tranh thủy mặc [1] phong cảnh thiên nhiên. Đây là điểm đặc trưng của địa khu bang Bắc Shan, bởi vì hoa văn đặc thù rất mới lạ, cho nên nó được ưa chuộng rộng rãi tại thị trường trong và ngoài nước.
[1] Tranh thủy mặc: thủy (水) là nước, mặc (墨) là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu là mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa nên về sắc thái chỉ có hai màu đen trắng.
Những năm đó, không có xe, trâu ngựa lại vô cùng thiếu thốn, có bao nhiêu người Bắc Shan vì vận chuyển một tảng đá này mà bất ngờ mất mạng ở trong vách núi.
Tại Tư khẽ cau mày, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Chu Giác Sơn, cô giơ tay, dịu dàng sờ sờ gò má của anh, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Cuộc sống không dễ dàng.”
Nếu như nói Nam Shan là nghèo, vậy Bắc Shan kia càng nghèo hơn, hàng nghìn năm qua, ở nơi này từ trước đến nay chưa từng có được cơ hội an tâm phát triển kinh tế, địa hình địa mạo nơi này cũng phức tạp hơn Nam Shan, vùng núi nhiều đá vôi, các hang động bao phủ khắp nơi, bên trong hang động cực kỳ sâu, phần lớn địa khu bị cao nguyên Vân Quý [2] vây quanh, không có sườn núi hoàn chỉnh, cũng có rất ít khu đất bằng phẳng rộng lớn. Sông Salween [3] từ cao nguyên Tây Tạng Trung Quốc chảy dọc từ nam đến bắc vắt ngang qua cao nguyên này, quanh năm suốt tháng, dòng suối nhỏ cùng nhánh sông càng chia cắt dãy núi Salween (*¹) thành nhiều đồi núi lớn nhỏ. Vùng núi dù sao cũng không giàu có như đồng bằng, đây là một đạo lý không đổi từ xưa đến nay.
Mê Truyện Dịch