Thượng Tá Của Tôi

Chương 174: Thượng Tá Của Tôi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Tư mở xem các bức vẽ, phát hiện phía sau Bạch Tĩnh đều vẽ phong cảnh, con sông, khe núi, thác nước… Lần lượt, dồn dập đập vào mi mắt. Trong bức vẽ, thậm chí còn có ngẫu nhiên gặp được cầu vồng sau cơn mưa, Bạch Tĩnh chỉ dùng một cây bút chì, không có bút màu, chỉ dùng mức độ đậm nhạt của bút chì làm điểm phân biệt.

Tại Tư phát hiện, từ sau khi Bạch Tĩnh mất trí nhớ, cô ấy đã không còn phiền não, đã không còn lo lắng, cả người đều đắm chìm trong thế giới tinh thần vô cùng đơn giản. Bây giờ nghĩ lại, đây có là là một loại bất hạnh, lại có lẽ là một loại may mắn trong bất hạnh, đơn đơn giản giản, ngược lại cũng không có gì không tốt, nếu như có thể, Tại Tư cũng rất hy vọng mình có thể sống thoải mái, tự tại một chút, mà không phải cả ngày bị rối loạn phiền nhiễu.

Cô khép bản vẽ lại, đem quyển vở nhỏ đưa trả lại trong tay Bạch Tĩnh.

“A, cái này cô còn chưa xem…” Bạch Tĩnh la hét, không nhận, lôi kéo quyển vở nhỏ, cô ấy lật lung tung, bỗng nhiên, dưới động tác hơi thô lỗ của cô ấy, có một tờ giấy khác biệt từ trong quyển vở rơi xuống.

Tại Tư nhặt lên, mở ra, nhìn nhìn, hơi nhíu mày.

Bạch Tĩnh ngốc nghếch, tùy ý đoạt lại tờ giấy đó, vo tròn lại, ném tới chân tường, “Cái này không quan trọng!”

“Đợi một chút!”

Tại Tư đứng lên, vội vàng chạy theo nhặt lại, cô mở tờ giấy đó ra, nhìn kỹ một chút, đây là một tờ giấy có người từng dùng bút chì viết lên. Dấu vết đầy cả tờ giấy, chữ nhiều chi chít, chỉ là không biết về sau người đó lo lắng đến cái gì, nét chữ bằng bút chì, đã bị người đó dùng tẩy tẩy sạch.

Mê Truyện Dịch

Cô vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tĩnh ngồi xổm ở phía sau.

“Chị đưa bút chì cho tôi mượn dùng một chút.”

Bạch Tĩnh đảo đảo con ngươi, nhìn nhìn Tại Tư, lại nhìn nhìn bút chì chỉ còn lại một nửa trong tay mình, lắc đầu, giấu bút chì vào trong lòng bàn tay.

Tại Tư mím môi, giống như dỗ trẻ con, kiên nhẫn khuyên nhủ cô ấy, “Chị cho tôi mượn dùng một chút, chút nữa tôi mua bút chì tặng chị.”

Bạch Tĩnh bĩu môi, nhỏ giọng càu nhàu, “Đây không phải là chuyện tiền, cây bút chì này là Triệu Tuấn đưa cho tôi…”

“Vậy lát nữa tôi sẽ bảo ba mua hai cây bút chì tặng cho chị.”

Bạch Tĩnh lập tức cười tươi, “Thật chứ?”

“Ừ!”

Bạch Tĩnh cảm thấy hài lòng, lại cũng không xoắn xuýt nữa, cười hì hì, đưa bút chì cho Tại Tư.

Tại Tư đi trở lại trước bàn đá, dùng quyển vở điền tự cách lót dưới tờ giấy kia, lại dùng bụng ngón tay trỏ ép một đoạn ngòi bút chì, nhanh chóng ma sát, lộ ra dấu vết bút chì vốn có trên tờ giấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-174-thuong-ta-cua-toi.html.]

— ngày 15 tháng 12, Z và D ở Lashio liên minh. H ở Nam Shan.

— ngày 20 tháng 12, D mời khách đi ăn, Z không hăng hái lắm. Hoài nghi H âm thầm có chỉ đạo.

Trong tờ giấy, ghi chép sự kiện thời gian tương tự như vậy không phải số ít, hơn nữa người ghi chép lại trộn lẫn tiếng Myanmar, tiếng Anh và tiếng Trung, ví dụ viết tắt tiếng Anh như “Z” “D” “H”, là sau khi cô đọc kỹ nhiều lần, mới phát hiện ra điểm khác biệt với nội dung chủ thể, cho rằng là danh từ riêng được phân biệt.

Bạch Tĩnh la hét cũng muốn xem.

Tại Tư liền vội vàng đứng lên, gấp tờ giấy rồi thu lại.

Bạch Tĩnh không chịu bỏ qua, Tại Tư đi vào trong nhà, cô cau mày, tỉ mỉ suy nghĩ một chút. “Z”, “D”, “H” ở nơi này…

Căn cứ theo tuyến thời gian và sự kiện ghi chép, không có gì bất ngờ, chắc là đại biểu cho ba người Chu Giác Sơn, Đan Thác và Hồ Nhất Đức [4]…

[4] Z, D, H ký hiệu theo chữ cái đầu trong cách phát âm. Z (周觉山) là [Zhōu jué shān], D (丹拓) là [Dān tà], H (胡一德) là [Hú yī dé].

Mà Bạch Tĩnh lại còn không hiểu tiếng Myanmar, ở trong nhà, có thể viết phức tạp như vậy, hẳn là chỉ còn duy nhất một người là ba cô.

Cho nên, chẳng lẽ nói ba cô đã sớm phát hiện mờ ám giữa Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức, bởi vậy mới liên tục ghi chép qua lại của hai người bọn họ? Nhưng nếu như vậy, tại sao ông ấy lại vẫn luôn lừa gạt cô không chịu nói với cô?

Trong thời gian này, cô giống như một kẻ ngốc, uổng phí tin tưởng Chu Giác Sơn thời gian lâu như vậy…

Lá cây gừa trong sân bị gió thổi vang xào xạc, Tại Tư chỉ cảm thấy đôi mắt vừa chua xót vừa khó chịu, trong lòng cô cũng không khỏi chua xót, đúng lúc, bên ngoài sân vang lên tiếng mở cổng, Triệu Tuấn mở cổng vào nhà.

Mặc dù trên người ông toàn mùi rượu, nhưng ông cũng không uống rượu, Bạch Tĩnh hết sức vui vẻ nhào tới, Triệu Tuấn cứng đờ trong phút chốc, ngẩng đầu, nhìn thấy Tại Tư ở trong phòng.

Ông lộ vẻ mặt lúng túng, cười cười với Tại Tư, Tại Tư nhẹ nhàng lau khóe mắt, cũng dịu dàng cười với ông.

“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.”

“Được. Ba cũng có chuyện muốn nói với con.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận