Thượng Tá Của Tôi

Chương 23: Thượng Tá Của Tôi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“…”

Tại Tư nhún vai, không cho là đúng.

Bé gái này theo cô một đường từ cửa thôn đến đây, không chịu buông tha cô, ít nhất là năm phút rồi…

Cô nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có ai.

Mê Truyện Dịch

Cô xoay người, khom lưng, xoa xoa đầu cô bé, “It’ s the white jasmine, bigger than capsicum flower, can you find the difference between them? I swear, I didn’ t steal anything.”

(Đây là hoa nhài trắng, lớn hơn hoa cây ớt một chút. Em có thể nhìn ra điểm khác biệt của hai loại hoa này sao? Chị thề, chị chưa từng ăn trộm bất cứ thứ gì.)

“A… mẹ… cứu mạng… người phụ nữ này vậy mà sờ đầu của ta!!”

“…”

Bé gái đột nhiên hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, chạy đi như điên.

Tại Tư ngơ ngẩn, nháy mắt.

Nửa ngày trôi qua, cô cúi đầu, nhìn bàn tay vẫn còn đang treo lơ lửng trong không trung, có chút ngượng ngùng.

Cô nhất thời quên mất, sờ đầu là cấm kỵ của người Myanmar. Nghĩ thầm nói xin lỗi, nhưng cô bé kia thật sự là chạy đi quá nhanh, vụt đi như một làn khói, cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng hoa này thật sự không phải là cô trộm…

Cô đứng thẳng, dùng ngón tay gỡ gỡ cánh hoa cùng cốt đóa [2], đếm đi đếm lại, ngoảnh lại, trong lúc vô tình đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.

[2] Cốt đoá: là vũ khí giống như trường côn thời cổ đại, dùng gỗ hoặc sắt chế tạo thành, đỉnh chóp có hình quả dưa. Hình ảnh ở cuối chương.

“…”

Hai người nhìn nhau trong chốc lát.

Cơ thể Chu Giác Sơn dựa ở bên tường, hai tay khoanh trước ngực, sừng sững bất động, giống như không có chuyện gì xảy ra, một hồi lâu, anh cúi đầu, lấy ra từ trong túi một bao t.h.u.ố.c lá và một cái bật lửa.

Ngón tay anh ta thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác dứt khoát, tùy ý lấy ra một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, ngón cái tay phải dùng sức ma sát hai lần trên ròng rọc của bật lửa, châm lên, nheo mắt, hít sâu một hơi.

Dưới ánh lửa, gò má góc cạnh rõ ràng càng lộ ra chút khí khái anh hùng kiên cường bất khuất, một luồng khói màu trắng nhạt chậm rãi phiêu tán ra…

Tại Tư vén tóc mai bên tai, cúi đầu, lẳng lặng đi qua bên cạnh anh ta.

Chu Giác Sơn liếc mắt nhìn cô, “Không có gì muốn nói với tôi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-ta-cua-toi/chuong-23-thuong-ta-cua-toi.html.]

Cô ngay lập tức trả lời.

“Tôi không có ăn trộm, hoa là tôi hái bên cạnh giếng cạn trong thôn.”

“Tôi không nói việc này.”

Tại Tư giật mình dừng bước, quay đầu lại, một thân hình cao lớn bỗng nhiên từ phía sau lưng tập kích đến. Chu Giác Sơn ôm eo của cô, cúi đầu xuống, chóp mũi chậm rãi lướt qua cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô.

“Cả ngày hôm nay cô chạy đi đâu?”

Ngoại trừ nhìn thoáng qua lúc rời giường, cả ngày hôm nay anh cũng chưa từng thấy qua bóng dáng của cô.

“…”

Tại Tư thoáng chốc đỏ mặt, lấy tay đẩy anh ta hai cái, không đẩy ra được, “Tôi, tôi đi dạo loanh quanh trong thôn.”

“Không phải là lại muốn chạy trốn?”

“Không phải.”

Cô nhớ kỹ, cô đã đáp ứng với anh ta trong thời gian ngắn sẽ không chạy loạn nữa, đó chính là cam kết, cô sẽ không vi phạm nữa.

Hơn nữa quân đội cũng ở đây, toàn thôn giới nghiêm, ngay cả thôn dân bình thường ra vào cũng rất khó khăn, cô có thể chạy đi đâu chứ. Với lại vết thương trên tay cô còn chưa hồi phục, bên kia sông còn có kẻ địch nhìn chằm chằm như hổ đói, cho dù cô có ngu đi chăng nữa cũng sẽ không chọn thời điểm này rời khỏi hắn…

“Vậy cái váy này là từ đâu tới?”

Chu Giác Sơn hôn cổ của cô, ý bảo cô nhìn xuống xem. Từ góc độ này của hắn nhìn xuống phía dưới, nhìn không sót một cái gì, cái váy này của cô đơn giản là lộ đến mức không thể lộ hơn.

Tại Tư mới không muốn nhìn, cô quay mặt sang chỗ khác, cầm hoa nhài chắn trước ngực. Chu Giác Sơn khẽ cười một tiếng, nắm lấy cằm của cô.

“Nói.”

Anh có quyền biết rõ tất cả động tĩnh của cô.

Tại Tư không lên tiếng, anh ta làm ra vẻ muốn hôn.

“Tôi mượn từ chỗ vợ của thôn trưởng.” Cô che miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn anh ta.

Sáng sớm hôm nay, cô nhàn rỗi không có chuyện gì liền đi dạo loanh quanh ở phụ cận, vô tình gặp được vợ thôn trưởng đang phơi chăn, người phụ nữ kia từng vào thành phố, biết nói một chút tiếng Trung, Tại Tư cùng cô ấy tán gẫu vài câu đơn giản. Ai có thể nghĩ, sau khi cô ấy biết cô là người Chu Giác Sơn mang theo, liền liều mạng tặng cho cô quần áo và đồ trang sức, Tại Tư nào dám nhận, mấy lần cự tuyệt không được, sau cùng cô chỉ nhận một khối vải hoa màu nhạt…

“Cái này nguyên bản không phải là váy, chỉ là một mảnh vải, tôi hỏi nhóm y tá trong đội y tế của các anh muốn mấy cái dây chun, cầm kim chỉ may vài vòng, liền trở thành váy bohemian [3].”

[3] Bohemian: thuật ngữ ám chỉ những người dân du mục sống lang bạt ở châu Âu. Phong cách Bohemian lấy cảm hứng từ trang phục của dân du mục, với những chiếc váy rộng quét đất, tóc quăn buông thả và vòng hoa đội đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận