Đại Đường Tham U Lục
Chương 9.4: Đêm tối
Ba người, ba loại cảm xúc.
Trong chốc lát, Viên Thứ Kỷ đi đến bên cạnh A Huyền, cũng nhìn chăm chú vào Liên Kiều trên mặt đất giống như vậy: “Đệ đệ ruột này của Tiểu Lệ Hoa, chỉ có một chút ghi chép lúc ban đầu, nếu như không phải ta đặc biệt để ý, chỉ e rằng sẽ không có ai chú ý tới. Lẽ nào tất cả những chuyện này, đều có liên quan đến Tiểu Điển?”
Hắn quét mắt nhìn A Huyền như có điều suy nghĩ, lại nói: “Nếu ngươi vẫn mãi không chịu khai nhận cũng được, hình như Tiểu Huyền Tử biết rất nhiều nội tình, ta chỉ hỏi hắn tỉ mỉ, quay đầu lại gióng trống khua chiêng phái người đi tìm khắp thành, chưa chắc đã không nghe ngóng ra được.”
Hắn ra hiệu ánh mắt về phía A Huyền, nói với sai nhân ở cửa: “Đưa nghi phạm trở về!”
Tiếng bước chân ở cửa truyền đến, bởi vì A Huyền nhìn thấy ánh mắt đó của Viên Thứ Kỷ, tuy rằng lo âu, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng lại thấy Liên Kiều cúi đầu, hai tay nắm đầu gối, giống như không biết nên làm thế nào.
Nhìn thấy sai nhân sắp đến trước mặt, Liên Kiều hít thở thật sâu, trong mắt có lệ rơi: “Cho dù ta nói rồi thì thế nào, không nói đến chuyện khó bảo toàn được cho bản thân, chỉ e rằng càng phí công vô ích làm hại Tiểu Điển.”
Viên Thứ Kỷ và A Huyền nhìn nhau một cái.
A Huyền nói: “An Thiện nói Tiểu Điển rất sợ kẻ ác đó, chắc hẳn cậu ta mất tích cũng có liên quan đến người đó, kẻ ác đó là ai? Chỉ cần để đại nhân bắt được gã ta, thì cần gì lo lắng gã ta làm hại Tiểu Điển?”
Liên Kiều nói: “Lúc trước sau khi ta đến phủ nha, trên đường trở về có người từng cảnh cáo ta. Tuy rằng ta không biết phía sau rốt cuộc là ai, nhưng có một người nhất định biết.”
Không cần Liên Kiều nói, trong lòng A Huyền và Viên Thứ Kỷ đều cực kỳ hiểu rõ người đó là ai.
Vương Ninh An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-9-4-dem-toi.html.]
Quả nhiên, Liên Kiều nói: “Nếu như các người biết những chuyện mà Vương Ninh An làm, thì sẽ hiểu, vì sao ta lại căm thù thống hận, không thể tha thứ cho ông ta như vậy.”
Gần giờ tý, khí lạnh tập kích con người.
Đêm đầu xuân ở Liêu Đông, giống như mực đậm đen kịt mài ra từ nghiên mực lại kết thành băng, lạnh lùng dứt khoát, đêm tối vô tận, đi ở trong đó, không cẩn thận sẽ rơi đầu chảy máu.
Vượt qua tầng lớp tường vây, tiếng quạ kêu thảm thiết truyền đến từ nơi sâu thẳm nhất, lặp đi lặp lại liên miên, giống như hát truy điệu.
Càng làm cho điều Liên Kiều thuật lại, giống như một câu chuyện ma chân thật khiến người ta run rẩy từ tận trong xương tủy.
Tiểu Lệ Hoa đích thực là kỹ nữ thấp kém nhất Thiên hồng lâu, cũng như Liên Kiều nói, rất có thể mở cửa tấm lòng, gần như không từ chối người nào đến, có người mắng nàng ấy trời sinh hạ tiện, có người cười nàng ấy trời sinh dâm đãng, nhưng rất ít người biết rằng, nàng ấy bất chấp tất cả, chỉ là vì một người.
Đó chính là đệ đệ ruột Tiểu Điển của nàng ấy.
Tiểu Lệ Hoa cảm thấy mình làm mọi thứ đều xứng đáng, bởi vì nàng ấy biết, Tiểu Điển khác với nàng ấy, thậm chí không giống với những đứa trẻ trôi dạt khổ cực không nơi nương tựa khác, cậu ta biết đọc kinh thi, nhận được sự dạy dỗ, với sự thông minh của Tiểu Điển, tương lai nhất định sẽ có một tiền đồ cực kỳ tốt.
Bởi vì nàng ấy giao phó Tiểu Điển cho một người cực kỳ đáng tin cậy.
Đây, đúng thật là chuyện không thể tha thứ nhất mà nàng ấy đã làm trong kiếp này.