Đại Đường Tham U Lục

Chương 10.3: Kiêng nể

Trước đây Liên Kiều thường xuyên đi lại trong nhà một số thân sĩ tài chủ ở huyện Đồng, cũng nghe được một ít lời đồn đại, có một tin đồn hạ lưu, lại có liên quan đến Vương Ninh An.

Liên Kiều ngừng lại, nói: “Tuy rằng ta coi thường nàng ta, nhưng mà… nhưng mà dù sao đứa trẻ đó đáng thương, nên ta gọi người mời Vương Ninh An đến trong lâu, muốn dò hỏi đến tột cùng. Tên cầm thú kia là một con quỷ háo sắc, lại vội vàng tới, cũng chính là lần đó ông ta tặng hoa ngọc cho ta… Ta giả vờ không có ý gì tò mò, hỏi ông ta chuyện của Tiểu Điển, ông ta lại rất cẩn thận, chỉ bảo ta đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Tuy rằng Vương Ninh An không trực tiếp thừa nhận, nhưng Liên Kiều hiểu rằng nhất định Tiểu Điển đã lành ít dữ nhiều. Chỉ có điều, nàng ta vẫn chưa nghĩ ra nên nói cho Tiểu Lệ Hoa như thế nào, hoặc là dứt khoát không quan tâm gì nữa.

Mãi cho đến khi Tiểu Lệ Hoa bất ngờ xảy ra chuyện.

Hít sâu một hơi, trước mặt Liên Kiều dường như lại xuất hiện một cảnh tượng thảm thiết không chịu nổi.

Nàng ta nhắm đôi mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ngày đó Vương Ninh An đến gặp nàng ta, ta không biết đầu đuôi, nên giấu hoa ngọc kia đi, muốn đi nói rõ ràng với nàng ta. Không ngờ rằng lại nhìn thấy nha đầu ngu ngốc đó… Ta vốn muốn ngăn cản, chỉ là đã muộn rồi, ta phát hiện trong lòng nàng ta lại vẫn còn ôm một bộ xiêm y của nam tử! Lúc nha đầu ngu ngốc này chết, vẫn còn nhớ nhung tên cầm thú đó như vậy!

Liên Kiều vừa ngạc nhiên vừa tức giận, đang muốn đứng lên đi ra ngoài gọi người, lúc xoay người, lại nhìn thấy trên bàn còn đặt một bọc đồ.

Người trong Thiên hồng lâu đều biết, Vương Ninh An chính là chủ tử của Tiểu Lệ Hoa, mỗi lần họ Vương đến lăn lộn với nàng ấy, lúc đi đều sẽ mang theo chút đồ đạc, đương nhiên không hề đáng tiền, nhưng đều là tâm ý của Tiểu Lệ Hoa, hoặc là đồ ăn, hoặc là y phục khăn tay, thậm chí giày tất nàng ấy tự tay may vá…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-10-3-kieng-ne.html.]

Cho nên Liên Kiều vừa nhìn cái này, đã biết lại là Tiểu Lệ Hoa chuẩn bị cho họ Vương kia, có lẽ ông ta đi vội vàng lại quên đem theo.

Liên Kiều nói: “Ta vừa nhìn thứ đồ này, càng tức giận không kiềm chế được… Khoảnh khắc đó, trong lòng đột nhiên toát ra một ý nghĩ đáng sợ, không cách nào ngăn chặn được.”

Trong nháy mắt, Liên Kiều nghĩa ra một kế sách giá họa, nàng ta lấy đồ vốn có ở trong bọc đồ ra, lấy bộ y phục dính m.á.u trong lòng Tiểu Lệ Hoa ra, gói kỹ lại một lần nữa, đặt ở cửa gian ngoài.

Bởi vì nhìn thấy tay Tiểu Lệ Hoa cầm chuôi dao, Liên Kiều sợ rằng bị người khác nhìn ra là trạng thái cầm d.a.o tự sát, nên thử khiến cho nàng ấy buông lỏng tay, nhưng mà Tiểu Lệ Hoa nắm rất chặt, trong lúc lôi kéo gấp gáp, lại rút con d.a.o ra!

Cũng chính là khoảnh khắc đó, Liên Kiều ngã về phía sau, hoa ngọc kia vô tình rơi xuống, lăn vào dưới tủ, Liên Kiều lại không hề phát hiện ra.

Vừa hay bên ngoài có động tĩnh, rốt cuộc thì Liên Kiều cũng chưa bao giờ làm loại mánh khóe này, lập tức hoảng loạn, lại giật mình phát hiện ra con d.a.o này vốn là đồ gọt trái cây trong phòng nàng ta, những cô nương khác trong lâu còn không xứng sử dụng cơ, không biết tại sao lại trở thành hung khí, chắc là hai ngày trước lúc Tiểu Lệ Hoa khóc lóc kể lể với nàng ta, cố ý trộm lấy đi.

Liên Kiều tức giận sợ hãi, càng sợ hiềm nghi rơi vào người mình, theo bản năng bắt lấy con dao, hốt hoảng rời đi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận