Đại Đường Tham U Lục
Chương 4.1: Dạo đêm
Đồng bọn tốt nhất
Hơn nữa, Viên Thứ Kỷ còn đang tóm lấy Thập Bát Tử lớn tiếng quát hỏi, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, cứ như thể bị người ta tát thẳng một cái vào mặt, lập tức tức giận quay đầu lại.
Ai ngờ hai mắt hắn chợt sáng lên, hóa ra là nữ tử xinh đẹp đến mức tỏa hào quang ra xung quanh, đang thướt tha đứng ở hành lang phía sau, đôi mắt hạnh trên khuôn mặt xinh đẹp hàm chứa nỗi oán giận.
Thì ra người vừa lên tiếng chính là Kiều cô nương đứng đầu thanh lâu này, rất nhiều người vốn đang vây xung quanh Viên Thứ Kỷ và Thập Bát Tử đều tự động nhường ra một con đường cho nàng ta.
Lục Phương ở bên quan sát thật kỹ, thấy điệu bộ vênh váo hung hăng của Viên Thứ Kỷ thì đã âm thầm xác định hắn chính là vị quan gia đến huyện Đồng nhậm chức Đại Thứ sử kia, nhưng hiện tại ở đây quá nhiều người, không tiện nói thẳng ra, vì thế đành im lặng xem hắn hành động thế nào.
Không ngờ Liên Kiều lại xuất hiện, Lục Phương biến sắc, định ngăn Liên Kiều lại: “Đừng tin mấy lời xằng bậy đó.”
Liên Kiều cười lạnh nói: “Ta không hề nói bậy, ngươi hỏi mọi người một chút sẽ biết, hôm nay Vương đại gia kia đã từng tới thanh lâu này, ta cũng nghe được ít tin đồn, nói là Tiểu Lệ Hoa cãi nhau với ông ta. Sau khi người nọ đi về không bao lâu thì phát hiện Tiểu Lệ Hoa đã chết, các ngươi đều sợ liên lụy nên không dám thừa nhận, nhưng ta không sợ.”
Viên Thứ Kỷ nghe ra điểm kỳ lạ: “Vương Ninh An mà ngươi đang nói là ai? Có quan hệ gì với chuyện này?”
Lục Phương nói: “Đó là một vị rất có danh vọng…”
“Giả vờ cái gì, cũng chỉ là một lão già dâm dục biến thái mà thôi!” Liên Kiều không đợi Lục Phương nói xong đã lập tức chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-4-1-dao-dem.html.]
Lục Phương thấy hơi xấu hổ, Liên Kiều lại nói tiếp: “Còn về những chuyện khác, tại sao ta phải bịa chuyện nói lung tung làm gì? Giờ A Huyền đã nói tên họ Vương kia đáng ngờ, vậy thì lập tức bắt ông ta lại thẩm vấn là được, dù sao lại lịch ông ta thế nào, Lục bộ đầu đến bắt người là biết rõ thôi mà.”
Ý trào phúng trong giọng nói của nàng ta thể hiện rất rõ ràng, Lục Phương nghiêm mặt nói: “Ở đây ai mà chẳng biết Vương tiên sinh là bậc sĩ uyên bác lại có chút tiếng tăm. Ngươi vu khống ông ta như vậy, ai tin được?”
Mọi người xung quanh đều nghe thấy cuộc trò chuyện, nhất thời châu đầu ghé tai, tiếng xì xào vang lên bốn phía, Viên Thứ Kỷ lắng tai nghe thử, có người bảo “Không thể nào.”, nhưng cũng có người khác nói “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”
Viên Thứ Kỷ hơi cao giọng nói: “Xử án không dựa vào việc có người tin hay không, mà là dựa vào bằng chứng.”
Bị Liên Kiều quấy nhiều, Viên Thứ Kỷ gần như quên mất chuyện mình phải làm trước đó, đến tận lúc này mới nhớ, bèn vội tập trung tinh thần, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Thập Bát Tử, truy hỏi đến cùng: “Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi có quan hệ thế nào với tên họ Vương kia? Rõ ràng ngay cả t.h.i t.h.ể ngươi còn…”
Hắn đang nói hăng say đột nhiên ngừng lại, hóa ra là Thập Bát Tử đã ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt Thập Bát Tử vốn không lớn, mũ quan xệ sâu xuống trán, lại đeo thêm một miếng che mắt, quả thật là che hơn nửa khuôn mặt. Cậu ta bẩm sinh thấp bé, Viên Thứ Kỷ nhìn từ trên cao xuống càng cảm thấy mờ mờ ảo ảo, không rõ nét mặt.
Chỉ có vết thương trên gương mặt kia là càng lúc càng rõ ràng, như thể nơi bị đánh đã lưu lại vết tụ m.á.u rất nhỏ.
Không biết là do sự đối lập với miếng che mắt hay là do trời sinh con mắt trái còn lại không bị che kia lại rất to tròn, cực kỳ linh động.
Viên Thứ Kỷ đang muốn nhìn kỹ vết thương thì bị ánh mắt của cậu ấy lướt nhanh qua, không hiểu sao bỗng thấy hoảng hốt, đầu lưỡi cứng đờ, không thể nói tiếp được nữa.