Đại Đường Tham U Lục
Chương 4.2: Dạo đêm
Thập Bát Tử nói: “Sao đại nhân không tự vào xem đi ạ, với sự sáng suốt nhạy bén của ngài, vừa nhìn là đã nhận ra manh mối, không cần phí võ mồm với ta.”
Giọng nói của cậu ấy không hiểu sao hơi khàn khàn, nhưng nhẹ nhàng trầm thấp, khiến người nghe có cảm giác hưởng thụ kỳ lạ, chỉ ước gì có thể nghe thêm vài câu nữa.
Nhưng nếu không nhìn mặt, đương nhiên không ai có thể tưởng tượng được âm thanh này lại phát ra từ miệng một thiếu niên yếu ớt nhỏ thó như vậy.
Viên Thứ Kỷ nhìn vào con mắt sâu kín lạnh lùng đó, cảm giác khó chịu cứ lượn lờ trong lòng, không biết có phải ảo giác hay không, con mắt trái của thiếu niên này hình như lộ ra vài phần kỳ dị khó lường.
Đứa nhỏ này mặc dù trời sinh thấp bé, nhưng lạ là khí thế chẳng thua gì ai, bị cậu ấy nhìn chăm chú thế này thế mà khiến hắn cảm thấy như mình đang bị một người từ trên cao nhìn xuống.
Viên Thứ Kỷ thứ nhất là có xuất thân từ gia đình quý tộc, thứ hai cũng xem như là được rèn luyện trong quân ngũ, cả người lúc nào cũng uy phong lẫm liệt, năm giác quan cực kỳ nhạy bén.
Người bình thường nếu đối diện với hắn, hơn phân nửa sẽ cảm thấy bản thân bị đè đầu, cho nên lúc trước khi Lục Phương vừa thấy hắn xuất hiện đã lập tức tỏ vẻ kiêng kỵ.
Ai ngờ giờ hắn lại không địch được một tên tiểu tử ăn mặc tầm thường, dáng người nhỏ bé yếu ớt, Viên Thứ Kỷ vừa nhận ra điểm này càng thêm khó chịu, đoán chừng là tên Thập Bát Tử này đang khiêu khích mình, tưởng hắn không dám tiến vào trong đây mà.
Thế là Viên Thứ Kỷ buông Thập Bát Tử ra, cất bước vào phòng.
Tả Vĩnh Minh và Ngô Thành thấy vậy thì một người đứng ở cửa, một người cùng theo vào xem xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-4-2-dao-dem.html.]
Mùi m.á.u tanh càng nồng hơn khi nãy, bước vào trong phòng mà còn lạnh hơn bên ngoài vài phần, Viên Thứ Kỷ cẩn thận đánh giá đồ đạc trong phòng, vô tình phát hiện hơi thở thoát ra từ mũi và miệng đều hóa thành sương trắng.
Ở vùng Đông Bắc vắng vẻ lạnh lẽo này, lúc lạnh nhất thở ra hơi băng cũng không phải lạ, nhưng lúc này đang ở trong phòng, vốn không thể lạnh đến vậy, cho dù vừa nãy lúc hắn ở ngoài hành lang, cũng không có cảm giác lạnh thấu xương như bây giờ.
May mà Viên Thứ Kỷ cực kỳ dũng cảm, phớt lờ những chuyện đó, thậm chí còn đi đến bên cạnh Tiểu Lệ Hoa, cẩn thận quan sát.
Hai mắt cô nương vẫn mở to, dịu dàng nhìn phía trước, trong đôi mắt long lanh như đan xen yêu hận, cảm xúc phức tạp. Dường như nàng ta hoàn toàn không hề nhận ra cái c.h.ế.t của mình, vẫn đang chăm chú nhìn thế giới với trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Viên Thứ Kỷ không khỏi cúi người xuống, muốn cố tìm manh mối từ trong mắt cô nương này, nhưng càng nhìn hắn lại càng thấy sợ hãi, dáng vẻ xác c.h.ế.t này quá mức sống động, như thể ngay giây sau Tiểu Lệ Hoa có thể đứng lên khỏi mặt đất, nở nụ cười yêu kiều với mọi người như không có chuyện gì xảy ra.
Viên Thứ Kỷ dạo qua một vòng, không phát hiện được gì, đang lúc nghĩ mãi không ra, bỗng trong lòng lóe lên một suy nghĩ.
Hắn không quan sát Tiểu Lệ Hoa nữa mà ngược lại đi đến phía sau nàng ta, dùng hết sức cúi người xuống, xoay người sang hướng t.h.i t.h.ể nàng ta ngã xuống, liếc nhìn, cuối cùng cũng phát hiện dưới tủ quầy gần cửa có rơi một vật gì đấy.
Mọi người đứng ở cửa và Tả Vĩnh Minh theo vào đều kinh ngạc, ai nấy đều mở to mắt, im lặng quan sát.
Dưới cái nhìn chằm chằm của vô số ánh mắt, Viên Thứ Kỷ quan sát thật kỹ đồ vật nọ, trong mắt xẹt qua một tia sáng.