Đại Đường Tham U Lục
Chương 4.4: Dạo đêm
Lục Phương nghe được ý uy h.i.ế.p trong lời nói, lập tức ôm quyền vâng lời: “Ty chức tuân mệnh, chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của đại nhân.”
Viên Thứ Kỷ cười nhạt, đang định nói thêm vài câu, bỗng nghĩ đến một người, hắn vội nhìn về phía cạnh cửa thì đã thấy không còn ai ở đó nữa.
Viên Thứ Kỷ nhíu mày hỏi: “Thập Bát Tử đâu?”
Lục Phương ho khan đáp: “Chuyện ở đây đã kết thúc, nó vừa rời đi rồi.”
Viên Thứ Kỷ cực kỳ không vui, hừ nói: “Dụ ta vào phòng xem xét, sau đó hắn lại nhân cơ hội chuồn mất.”
Trong lòng Viên Thứ Kỷ hiểu rõ, kể từ khi Thập Bát Tử đi vào vẫn luôn đứng quay lưng về phía cửa, làm sao có thể phát hiện được dưới ngăn tủ có gì?
Cho dù cậu ấy có thiên nhãn nhìn được vật dưới ngăn tủ kia, thì làm sao có thể lập tức biết được là của Vương Ninh An?
Nhưng cậu ấy lại dõng dạc sai sử mình tiến vào, trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.
Lục Phương hỏi: “Có cần ty chức gọi cậu ấy tới không?”
Viên Thứ Kỷ mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lắc đầu: “Không vội, sẽ có lúc phải gặp.” Nói câu này xong, hắn bỗng giật mình nghĩ: Lúc trước hắn chưa từng lấy công văn điều nhiệm để chứng nhận thân phận, vậy mà Thập Bát Tử mở miệng đã gọi hắn là “đại nhân”, lúc đó hắn đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hề để ý, giờ nghĩ lại — đây là lỡ miệng, hay chỉ đơn giản là trùng hợp?
Cùng lúc đó, trên đường Khánh Vân, có người hắt hơi một cái thật mạnh.
Cậu ấy thì thào tự hỏi: “Ai thầm nhớ ta vậy nhỉ?” Hít hít mũi, bỗng lại thở dài: “Huyền Ảnh, tiểu tử hôm nay mới tới kia xem chừng khó nhằn đây, ôi chao, đúng là yêu quái hoành hành, thế đạo gian nan mà.”
Vừa nói xong, chợt nghe một tiếng “gâu” vang lên, giống như trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-4-4-dao-dem.html.]
Hóa ra, bên cạnh cậu ấy còn có một con ch.ó đen thùi đi theo.
Đây đương là Thập Bát Tử và con ch.ó đen kia của cậu ấy. Lúc trước khi Thập Bát Tử được sai vào Thiên hồng lâu, con ch.ó này đã tò tò đi theo, lúc nào cũng canh giữ trước cửa thanh lâu, một tấc cũng không rời.
Chỉ chờ Thập Bát Tử yên lặng chạy ra, nó mới vẫy đuôi chào cậu ấy, làm bạn cùng dạo đêm.
Thập Bát Tử mừng rỡ, cúi người vuốt ve đầu chó: “Huyền Ảnh, mày đúng là rất hiểu ý người, quả thật là ưu tú trong loài chó.”
Con chó đen được khen bèn nhân cơ hội l.i.ế.m loạn trên tay và trên mặt cậu ấy.
Vứt bỏ sự ồn ào náo nhiệt kỳ quái của thanh lâu ra sau đầu, một người một chó thân thiết đi dọc đường cái về nhà.
Gần giữa tháng, phía chân trời hiện ra vòng trăng lưỡi liềm mờ mờ, ánh trăng nhạt nhòa chiếu ánh sáng tù mù xuống con phố uốn lượn, nhìn không thấy điểm cuối, mọi thứ đều tối tăm mịt mù, như một con đường vô tận không có điểm dừng.
Đang đi, Huyền Ảnh đột nhiên nhảy dựng lên, che chở phía trước Thập Bát Tử, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm đen kịt, sủa ầm lên.
Thập Bát Tử cứng đờ người, thấy con đường phía trước mênh m.ô.n.g sương mù, nhưng không hề thấy tăm hơi của bất kỳ người nào.
Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng Thập Bát Tử vẫn nín thở, chỉ thấy toàn thân ớn lạnh không thể giải thích được, giống như có một dòng nước băng vô hình đang xâm nhập lan tràn vào cơ thể, gần như khiến cho tứ chi tê liệt, không thể nhúc nhích.
Cậu rất quen với cảm giác này.
Con chó đen rất thông minh, như thể ngửi được mùi nguy hiểm, bèn xông về phía trước bảo vệ chủ nhân, sủa càng lúc càng dữ, thỉnh thoảng còn rú một tiếng “Hú.” dài, tiếng hú của chó vang vọng dội ngược trở lại, khiến cho màn đêm tối tăm tăng thêm nét trống trải sâu thẳm, âm thanh kéo dài như tiếng sói tru, làm cảnh lạnh lẽo thê lương càng thêm rõ nét.
Một người một chó trơ mắt nhìn nhau, con đường phía trước truyền đến tiếng ma sát rất nhỏ, như là có thứ gì đó đang dần đuổi đến.