Đại Đường Tham U Lục
Chương 10.4: Kiêng nể
Khai xong đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, Liên Kiều thở dài một hơi, nói: “Đây chính là lời khai của ta. Lý do vì sao mà Tiểu Lệ Hoa tìm đến cái chết, đương nhiên cũng không thoát khỏi liên quan đến người này, hoặc hơn phần nửa là ông ta uy h.i.ế.p gây nên… Ta không thể để nàng ta c.h.ế.t vô ích! Cho nên ta đã làm chuyện bản thân nên làm. Đại nhân, bây giờ ngài đã biết được tất cả, dám hỏi, ngài sẽ phán quyết vụ án này như thế nào?”
Viên Thứ Kỷ nhìn nàng ta một cái, nói: “Bây giờ Tiểu Điển kia ở đâu, là sống hay chết, không ai biết sao?”
Liên Kiều buồn bã lắc đầu, chợt cười nói: “Tên cầm thú kia từng nói hoa danh của ta là Liên Kiều, tính tình lạnh lùng hơi đắng chát, là thanh nhiệt giải độc nhất, cũng thích hợp với ông ta nhất… Ta lại hận bản thân không thể là hạc đỉnh hồng, lập tức khiến ông ta đổ m.á.u ngay tại chỗ, lúc đó, ta chấm m.á.u viết ba chữ Vương Ninh An xuống bên cạnh Tiểu Lệ Hoa, vốn muốn khiến cho manh mối vừa nhìn là hiểu ngay, để các bổ khoái lập tức bắt ông ta…”
Viên Thứ Kỷ đang chuyển đến sau bàn, nghe vậy bỗng dưng xoay người lại: “Ngươi nói cái gì? Bổn quan từng đích thân đến hiện trường đó, không hề nhìn thấy chữ máu.”
Liên Kiều nhìn hắn một cái kỳ lạ, nói: “Đương nhiên đại nhân không nhìn thấy, bởi vì sau khi ta viết xong, nghĩ đến chuyện Tiểu Lệ Hoa không biết chữ, ta làm như vậy há chẳng phải là biến khéo thành vụng? Bởi vậy ta đã vội vàng lau chữ m.á.u đi.”
Viên Thứ Kỷ quay đầu trừng về phía A Huyền.
Từ lúc Liên Kiều nói đến chữ máu, A Huyền đã cảm thấy không ổn, chỉ là muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi, chỉ đành giả vờ không nghe thấy, tránh đi ánh nhìn trừng mắt của Viên Thứ Kỷ.
Đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Viên Thứ Kỷ gọi người dẫn Liên Kiều xuống, đột nhiên nói: “Nếu như lúc này dẫn Vương Ninh An ra, ngươi cảm thấy ông ta có khai nhận không?”
A Huyền nói: “Người này gian trá cáo già, huống hồ bây giờ lại không có bất kỳ chứng cứ gì, lời Liên Kiều nói, chỉ là vu vơ vô căn cứ, trừ khi tỷ đệ Tiểu Lệ Hoa…”
Viên Thứ Kỷ nói: “Đáng tiếc một người chết, một người không rõ tung tích.”
A Huyền nghe giọng điệu của hắn có điều khác thường, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt sáng rực của Viên Thứ Kỷ: “Vừa rồi Liên Kiều nói chữ m.á.u kia nàng ta viết xong rồi lại lau đi, làm sangươi có thể nhìn thấy?”
A Huyền sớm đã đoán được hắn sẽ hỏi đến khoản này: “Có lẽ nàng ta chưa lau sạch sẽ, để lại một góc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-10-4-kieng-ne.html.]
Với cách làm việc của Liên Kiều, sao có thể không để ý mà để lại một góc được? Còn nữa…
“Phi.” Viên Thứ Kỷ không thể nhịn được nữa: “Hay cho một cái miệng trơn tru tùy cơ ứng biến! Ngươi tự ngẫm lại xem, chỉ ở trên chữ m.á.u ngươi đã đổi mấy cách nói rồi?”
A Huyền chớp chớp mắt, để ý trái phái rồi nói với hắn: “Nếu như đại nhân không còn chuyện gì khác, tiểu nhân cũng nên cáo lui rồi.”
Nhưng nếu như Liên Kiều lau sạch chữ máu, rốt cuộc làm sao A Huyền liếc mắt một cái đã nhìn ra họ Vương có hiềm nghi? Chắc không phải là ăn nói lung tung, một câu trúng đích đấy chứ?
Nhưng Viên Thứ Kỷ lại có ý kiêng kỵ không dám đi nghiên cứu sâu, nhìn nàng sâu xa một lát: “Hôm nay ta phái người theo dõi, bắt được Liên Kiều, ngươi có thấy rất tức tối khó chịu không?”
A Huyền cúi đầu: “Làm sao tiểu nhân dám.”
Viên Thứ kỷ hừ nói: “Ngươi không dám là tốt nhất, chẳng qua ta cũng chỉ muốn phá án nhanh một chút mà thôi, chỉ là ta có một loại dự cảm, đứa trẻ kia chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi.”
Bởi vì đêm khuya, nên chờ ngày mai rồi thẩm vấn Vương Ninh An sau. Lúc A Huyền trở về, đã qua nửa giờ tý rồi.
Sáng sớm Huyền Ảnh đã nằm sấp canh giữ bên dưới sư tử đá ở cửa phủ nha, thấy nàng xuất hiện, mới phấn chấn tinh thần nhảy lên nghênh đón.
Một người một chó trở về, không bao lâu sau, khi đi qua một con hẻm nhỏ, Huyền Ảnh bỗng nhiên nhe răng, quay đầu sủa một tiếng vào trong hẻm nhỏ.
A Huyền cảnh giác, không khỏi tăng nhanh bước chân, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng vừa mới đi ra bốn năm bước, lại dừng lại.
Nàng cúi đầu đứng tại chỗ, hồi lâu, bỗng nhiên như thể hạ quyết tâm vậy, chầm chậm giơ tay lên, xoa lên mắt phải vốn bị bịt kín.