Đại Đường Tham U Lục
Chương 8.1: Hung thủ thật sự
Nổi lên mặt nước.
A Huyền đứng dậy, cậu ấy nhìn Lục Phương, lại nhìn về phía Ngô Thành, hiểu mình đang bị người ta tính kế lợi dụng.
Hơn phân nửa là lúc cậu ấy ở phủ nha đã để lộ sơ hở, tuy rằng Viên Thứ Kỷ kia nhìn ra, nhưng vẫn ung dung thản nhiên, âm thầm phái người theo dõi đến Thiên hồng lâu.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau.
Xoay người chắn trước mặt Liên Kiều, A Huyền nói: “Lục bộ đầu, ngài làm cái gì?”
Lục Phương nói: “Liên Kiều có hiềm nghi cực lớn đến việc sát hại Tiểu Lệ Hoa, phụng lệnh của Thứ sử, đem nàng ta trở về thẩm vấn.” Lại hơi hòa hoãn giọng nói lại: “A Huyền, ngươi đã lập công lớn, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa rồi.”
A Huyền kinh ngạc giận dữ đan xen, ngược lại Liên Kiều lại bình tĩnh: “Lục bộ đầu, ngài đúng thật là vì “hắn” mà hao tâm tổn trí.” Nàng ta lại hỏi: “Nhưng ngài dựa vào cái gì mà nói ta g.i.ế.c Tiểu Lệ Hoa, chỉ dựa vào hai câu nói lén lút nghe trộm được vừa rồi sao?”
Lục Phương cười lạnh: “Đương nhiên không chỉ như vậy.” Dứt lời phất tay, công nhân bên cạnh đồng loạt xông vào.
A Huyền vốn muốn ngăn cản, nhưng nhìn thái độ hổ đói vồ mồi như vậy, tùy tiện ngăn cản chẳng qua là châu chấu đá xe, vì thế xem xem Lục Phương có ý đồ gì trước đã.
Thế nhưng sắc mặt Liên Kiều lại dần dần có hơi trắng bệch, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, ánh mắt lảo đảo không ổn định.
Rất nhanh, có công sai kêu lên một tiếng: “Chỗ này không đúng!” Nhấc chăn đệm lên, lại nhìn thấy cuối giường để một vật hình dải dài bọc trong miếng vải xám.
Khuôn mặt Liên Kiều xám như tro tàn, từ từ lùi tới bên cạnh bàn.
A Huyền trơ mắt nhìn, thấy công sai cầm vật kia trong tay, lại không mở ra, đi trở về trước mặt Lục Phương trình lên bằng hai tay.
Lục Phương mở miếng vải ra, thấy ngay bên trong có một lưỡi d.a.o sáng như tuyết, phía trên còn dính vết m.á.u đã khô.
Lục Phương hơi lộ ra vẻ đắc ý: “Ngươi còn lời gì để nói không?”
Liên Kiều đã cúi đầu ngồi xuống, im lặng không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-8-1-hung-thu-that-su.html.]
Trong này Ngô Thành chính là người bên cạnh Viên Thứ Kỷ, từ lúc xuất hiện, hắn ta không nói tiếng nào, chỉ nhìn dáng vẻ của mọi người.
Lại thấy Lục Phương lạnh lùng nheo mắt nhìn Liên Kiều, bởi vì chuyện này bại lộ, Liên Kiều mang dáng vẻ lòng như tro tàn, không hề nhúc nhích, nếu như không phải cái bàn kia chống đỡ, chỉ e rằng nàng ta đã té ngã xuống mặt đất.
Mà Thập Bát Tử đứng trước bình phong, đôi mắt lại nhìn chủy thủ trong tay Lục Phương.
Ngô Thành được Viên Thứ Kỷ phân phó, bảo hắn ta nhìn chằm chằm vào mỗi một cử chỉ hành động của Thập Bát Tử, bây giờ vì để ý gấp bội, lại nhìn thấy cuối cùng cậu ấy cũng như hạ quyết tâm, nắm chặt hai quyền, vậy mà lại đi tới.
Lục Phương cảnh giác: “Thập Bát, ngươi làm cái gì?”
A Huyền nói: “Bộ đầu, cho ta mượn hung khí xem một chút.”
Lục Phương liếc mắt nhìn Ngô Thành, thấy hắn ta gật đầu đồng ý, mới quay ngược con d.a.o lại đưa tận tay.
Hung khí vẫn nằm trong miếng vải xám, nhưng trong khoảnh khắc A Huyền nhận lấy, đã cảm nhận được một nỗi đau đớn cực lớn truyền đến từ bụng, nàng cúi đầu, hoảng sợ nhìn thấy con d.a.o kia đang đ.â.m mạnh vào trong lưng bụng, m.á.u tươi chảy ra ồ ạt như dòng suối, rơi trên tấm thảm đỏ tươi dưới chân, thấm ra dấu vết loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt.
Không, không phải bản thân nàng, chính là người bị hại Tiểu Lệ Hoa.
Tiểu Lệ Hoa nằm trên mặt đất, hai mắt trừng cực tròn, nhìn thẳng về phía trước, nàng ấy thở ra dồn dập, lại giống như hô hấp khó khăn, cơ thể bắt đầu run rẩy như lá thu trong gió, tơ m.á.u thấm ra từ khóe miệng, nghiêng xuống mặt đất.
Máu tươi chảy loạn, như thể tất cả sự tươi sống trong cơ thể nàng ấy cũng tan biến theo đó, đôi mắt của nàng ấy bắt đầu nhìn thẳng, con ngươi không thể chuyển động.
Mãi đến khi một bàn tay đeo nhẫn mắt mèo thò tới, chần chừ cầm chặt chuôi dao, sau đó dùng sức rút ra!
Dòng m.á.u tươi cuối cùng trong cơ thể Tiểu Lệ Hoa cũng phun ra theo đó, cơ thể nữ tử đột nhiên giật giật, giống như muốn giãy dụa lần cuối cùng, sau đó nàng ấy thở ra một hơi, từ bỏ đi… tất cả.
Chỉ có bàn tay nắm chặt hung khí kia, vẫn run rẩy như điên cuồng, mắt mèo dính máu, lờ mờ kỳ dị.
Đây chính là tất cả những gì A Huyền nhìn thấy trên hung khí vào lúc này.
Lục Phương thấy A Huyền không nói tiếng nào, cẩn thận dè dặt lấy con d.a.o về, công sai sau lưng biết ý, bèn đi áp giải Liên Kiều.