Đại Đường Tham U Lục
Chương 6.3: Trời sinh
Lời còn chưa dứt, cuối cùng hắn cũng được như ý nguyện, trên mặt Thập Bát Tử lộ ra một loại giật mình không cách nào hình dung được, ánh sáng trong con mắt trong suốt kia dần dần biến mất, phảng phất như dòng suối chuyển thành hồ sâu, u ám không thể lường được.
Viên Thứ Kỷ nói: “Sao lại không nói nữa, bổn quan đợi ngươi trả lời.”
Im lặng, Thập Bát Tử nói: “Thật ra chuyện này không gì đơn giản bằng nữa.”
Viên Thứ Kỷ từ từ đứng dậy: “Ồ?”
Thập Bát Tử cúi đầu: “Thật ra tối hôm qua lúc ta bước vào phòng Tiểu Lệ Hoa, từng nhìn thấy một chữ trên tấm thảm bên cạnh nàng ấy. Chính xác mà nói, là một chứ không hoàn chỉnh.”
Câu trả lời này vượt ngoài dự liệu của Viên Thứ Kỷ, hắn quát: “Nói bậy, đêm hôm qua ta cũng từng vào trong kiểm tra, chưa từng nhìn thấy chữ gì.”
Thập Bát Tử mỉm cười một cái: “Tấm thảm đó vốn là màu đỏ, chữ m.á.u ở trên đó không hề rõ ràng, huống hồ…”
Viên Thứ Kỷ nôn nóng: “Mau nói!”
Thập Bát Tử nói: “Huống hồ, ta cảm thấy lúc Tiểu Lệ Hoa để lại chữ, không ngờ đến rằng, m.á.u chảy ra từ chỗ vết thương, lan tràn ra, sẽ bao phủ mất chữ kia đi, lúc ta nhìn đã không còn nguyên vẹn, lúc đại nhân nhìn có lẽ m.á.u kia đã...”
Viên Thứ Kỷ hít một hơi khí lạnh.
Thập Bát Tử nói: “Có điều, nếu như đại nhân có lòng kiểm tra, lại đến hiện trường nhìn kỹ càng một lần, nếu như đầy tớ chưa tự tiện dọn dẹp, có lẽ vẫn có thể nhìn ra được một hai manh mối.”
Viên Thứ Kỷ không còn ý kiến. Cả buổi sáng hắn lần lượt nhắc đến Vương Ninh An và thiếu niên này, ai ngờ lại không người nào dễ đối phó, đều là hạng người gian trá xảo quyệt miệng lưỡi khéo léo.
Có điều nếu như lời Thập Bát Tử nói là thật, vậy thì lại có thể giải thích được vì sao cậu ấy vẫn chưa khám nghiệm thi thể, đã có thể không bói mà biết hung thủ hiềm nghi họ Vương…
Bỗng nhiên Viên Thứ Kỷ lại hỏi: “Nhưng Vương Ninh An từ chối không nhận tội, lời khai cũng hợp tình hợp lý, có thể thấy cách nói của ngươi không đúng, ngươi giải thích thế nào?”
Thập Bát Tử không hoảng không vội nói: “Đêm hôm qua tiểu nhân chỉ nói vị khách họ Vương có liên quan đến chuyện này, nhưng chưa từng nói ông ta là hung thủ thật sự nha, đại nhân minh giám.”
Vừa nói xong, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng khóc của bé gái, nói: “Thập Bát Tử, đừng nhúng tay vào…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-6-3-troi-sinh.html.]
Trong lòng Thập Bát Tử căng thẳng, đột nhiên ngậm miệng lại.
Lúc này Viên Thứ Kỷ lại nhìn chằm chằm sít sao vào thiếu nữ, đáy lòng vang lên một tiếng cười trong dự liệu.
Vừa rồi hắn đã chuyển ra sau bàn, đi tới bên cạnh thiếu nữ, hắn xuất thân từ quân ngũ, dáng người to lớn cao nhất, Thập Bát Tử nghiễm nhiên chỉ đến trước n.g.ự.c hắn mà thôi.
Viên Thứ Kỷ tập trung tinh thần: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Thập Bát Tử ho khan một tiếng, phảng phất như không hiểu một khắc trước hắn còn hùng hổ dọa người nói về vụ án, bỗng nhiên nhanh như vậy đã lại chuyển đề tài.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn Viên Thứ Kỷ.
Ánh mắt nhìn nhau trong gang tấc, Viên Thứ Kỷ nói: “Trên văn thư nói, ngươi mười sáu tuổi rồi?”
Thập Bát Tử ho khan một tiếng: “Đại nhân mắt sáng như đuốc…”
Nhưng Viên Thứ Kỷ lại nói: “Ta thấy chưa chắc đâu.”
Tuy rằng người mặc công phục, lại gần như che đi nửa bên mặt, nhưng khuôn mặt thiếu niên này non nớt, lại thêm dáng người này… Lúc trước bởi vì chinh chiến ở Cao Ly, các nơi trong đất nước điều binh đến, cũng có binh sĩ non nớt tuổi tác rất trẻ, Viên Thứ Kỷ gặp nhiều rồi.
Thập Bát Tử đang ngạc nhiên, Viên Thứ Kỷ lại nói: “Lúc trước ngươi trà trộn vào công môn như thế nào vậy?”
Thập Bát Tử giơ tay xoa xoa mũi: “Chuyện này sao… chẳng qua là cơ duyên trùng hợp mà thôi.”
Tuy rằng Viên Thứ Kỷ mới tiếp nhận mọi việc ở phủ nha, nhưng trong lúc bận rộn cố ý để tâm một chút đến tình hình của huyện nha. Viên Thứ Kỷ là con cháu quan lại, lại lăn lộn trong quân đội nhiều năm, đương nhiên cực kỳ rõ ràng về tình hình chốn quan trường, tuy rằng là nha môn cỏn con ở nơi hẻo lánh, nhưng cũng không khác gì Trường An phú quý, nếu muốn có được chức quan, ngoại trừ bản thân cực kỳ có năng lực ra, những thứ khác, ít nhiều đều có liên quan đến xuất thân.
Nhưng theo như hắn biết được, trong nhà Thập Bát Tử chỉ có một bá bá ở cùng, nghe nói còn là người nơi khác, không phải là thổ dân bản địa ở thành Đồng, có thể nói là không có gốc rễ, không có bất kỳ bối cảnh chỗ dựa nào.
Nếu người này là một thanh niên hiên ngang thì cũng thôi đi, nhưng thể chất nhỏ bé yếu ớt, vả lại tuổi nhỏ, nhìn như không đảm đương nổi nhiệm vụ, quả thật là một sự bất thường.