Đại Đường Tham U Lục
Chương 7.4: Vết bẩn
Đứa trẻ này lại là nha hoàn bên người Liên Kiều, lập tức dẫn A Huyền, đi thẳng vào trong phòng.
Mới vừa đẩy cửa ra, đã ngửi thấy mùi thơm lạ xông vào mũi.
Hóa ra ở chính giữa phòng bày một bàn tiệc rượu, thịt ngỗng ủ xốp giòn, viên bát bảo, cá kho tàu, đĩa nào đĩa nấy tương đỏ dầu nồng, khẩu vị sảng khoái mãnh liệt, đều là món A Huyền yêu thích từ trước đến giờ.
Tuy rằng tâm sự nặng nề, chợt nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, vẫn làm cho A Huyền nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới nhớ đến đã qua giờ trưa rồi, bản thân vẫn chưa ăn cơm trưa.
Tiểu nha đầu kia lại đưa một bình rượu ngọt đến, rồi đóng cửa lui ra. Liên Kiều ở phía sau bàn cười dịu dàng nói: “Làm sao mà vẫn chưa ngồi xuống vậy?”
Bởi vì nhìn thấy A Huyền vẫn đứng, Liên Kiều bèn đứng dậy đi tới phía sau cậu ấy, giơ tay ra đẩy, đi thẳng đến bên cạnh bàn, lại dùng sức ấn cậu ấy ngồi ổn định xuống: “Lẽ nào vẫn còn khách sáo với ta sao?”
A Huyền hơi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy chiếc giường chạm trổ phía sau bình phong, lụa mỏng thấp thoáng, quen mắt như vậy.
Nhất thời bên tai lại nhớ tới câu “Ngươi cũng quá bạc tình rồi đấy” của Vương Ninh An, như ngồi trên đống lửa.
Liên Kiều ngồi bên cạnh cậu ấy, đích thân rót một chén rượu, nói: “Có lẽ ngươi chưa từng đến lâu, đêm qua vội vàng lại thêm có việc, chưa từng lưu ý. Vừa nãy ở trong phủ nha nhìn kỹ, thấy ngươi lại gầy hơn rất nhiều so với trước đây, làm cho tỷ tỷ rất đau lòng, hôm nay tỷ tỷ sẽ bồi bổ cho ngươi.” Nàng ta giơ tay cầm đũa, gắp một miếng chân giò kho tàu, ân cần đưa tới.
Đồ ăn ngon ngay trước mắt, sắc đẹp ở bên cạnh, chiếc bụng đói của A Huyền kêu vang, nhưng nhớ tới cảnh tượng hai người vui vẻ kia, làm sao có thể ăn được?
Lại thấy ngón tay nàng ta như hành lá mùa xuân, sơn móng tay như máu, cảnh tượng cảm giác lúc bàn tay chạm vào bộ y phục dính m.á.u trong phủ nha đồng loạt hiện ra, lập tức khẩu vị hoàn toàn không còn.
A Huyền hít sâu: “Ta còn có việc muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.”
Liên Kiều nói: “Chuyện gì? Ăn một miếng trước đã rồi nói.” Nâng đũa muốn đưa miếng thịt kia vào trong miệng A Huyền.
A Huyền miễn cưỡng uống một ngụm rượu ngọt để đè nén sự dâng trào trong lòng: “Vừa nãy ở phủ nha, ngươi nói chưa từng nhìn thấy bộ y phục dính m.á.u kia sao?”
Bàn tay Liên Kiều cứng đờ, lại cười nói: “Đương nhiên ta chưa từng nhìn thấy, có điều xiêm y thì lại nhận ra được, không những ta, những người quen biết Vương Ninh An, đều nhận ra được y phục của ông ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-7-4-vet-ban.html.]
A Huyền nói: “Ngươi có biết, vì sao ta lại đến tìm ngươi không?”
Liên Kiều buông đũa xuống: “Ta còn tưởng ngươi nhớ đồ ăn ngon của ta rồi cơ, sao nào, vậy mà lại không phải sao?”
Im lặng qua đi, A Huyền nhẹ giọng nói: “Ta biết là ngươi nhét bộ y phục dính m.á.u vào trong bọc đồ, ngươi… chẳng lẽ ngươi muốn giá họa cho Vương Ninh An?”
Lúc Viên Thứ Kỷ lấy bộ y phục dính m.á.u kia ra, thứ A Huyền nhìn thấy, không phải chỉ là ảo giác thôi, mà là cảnh tượng thực sự đã xảy ra.
Nàng có loại thiên phú này, từ nhỏ đã có, năng lực “cảm giác” khác với người thường, thậm chí “khác thường” quá mức, gần như đạt đến mức thần thánh kinh sợ ma quỷ hãi hùng.
Cho đến trước khi gặp Trần Cơ, nàng đều cho rằng bản thân là một kẻ điên hết thuốc chữa.
Liên Kiều âm thầm nắm chặt hai tay, muốn cười, khóe miệng lại chỉ là vẻ không được tự nhiên co rút hai cái.
Trước đây khi Trần Cơ vẫn còn ở huyện Đồng, có chút giao tình với Liên Kiều, liên quan đến “năng lực” của “Thập Bát Tử”, Liên Kiều biết, thậm chí còn nhiều hơn một chút so với những người khác ở huyện Đồng.
Liên Kiều chỉ đành làm một biểu cảm cười cứng ngắc, lại cúi đầu xuống.
A Huyền hỏi: “Ta chỉ hỏi tỷ tỷ một câu, là có phải ngươi g.i.ế.c Tiểu Lệ Hoa không?”
“Không phải!” Liên Kiều lập tức trả lời, nàng ta nắm chặt hai tay, trên mặt lộ ra biểu cảm bi thương phẫn nộ lẫn lộn: “Không phải! Ta không thẹn với lòng!”
A Huyền nói: “Vậy vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Liên Kiều hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại: “Ngươi nói không sai, là ta bỏ bộ y phục dính m.á.u vào trong bọc đồ, quả thật ta muốn giá họa cho Vương Ninh An, không… không phải là giá họa, căn bản chính là tên cầm thú họ Vương g.i.ế.c nha đầu ngu ngốc kia!”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, lời nói vừa dứt, cánh cửa đã bị dùng sức đẩy ra “bốp” một tiếng, mấy công sai của huyện nha đứng ở cửa, cầm đầu chính là hai người Lục Phương và Ngô Thành.
Lục Phương lạnh lùng nhìn Liên Kiều, lạnh lùng nói: “Bắt lấy.”