Đại Đường Tham U Lục

Chương 5.2: Thẩm vấn

Thập Bát Tử thở dài, rồi cũng bưng bát lên ăn hết trứng và mứt hoa quả.

Lão Chu nở nụ cười hài lòng, nhìn vào vết thương trên tay nàng, bỗng dưng hạ giọng hỏi: “Hôm nay trong thanh lâu, có thấy gì không nên thấy không?”

Thập Bát Tử sững sờ một lúc, rồi tỏ vẻ bình thản như không, nói: “Không thấy gì cả.”

Lão Chu gật đầu: “Tốt, không thấy gì là tốt rồi, không gây chuyện.”

Lão suy nghĩ một lát, lại dặn dò Thập Bát Tử đi ngủ sớm, còn mình bưng bát đi ra ngoài. Vừa định ra khỏi cửa, ông ấy bỗng nhớ ra một việc gì đó, quay lại nói: “Lúc nãy trên đường cháu nói quan mới khó gần, vậy thì cũng đừng sợ, hay là nhân cơ hội này xin nghỉ việc ở huyện nha luôn đi. Cháu vốn dĩ khác với họ, giờ lớn tuổi rồi, lại thêm bất tiện..”

Thập Bát Tử ngẩn người, rồi lắc đầu.

Lão Chu lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng nói tiếp: “Chẳng lẽ ta lại không hiểu lòng cháu sao? Chỉ vì Trần Cơ khuyến khích cháu làm công việc này, cho nên cháu mới không nỡ rời đi, đúng không?”

Thập Bát Tử giận dỗi liếc lão một cái: “Ông đúng là con sâu trong bụng cháu, cái gì cũng biết cả.”

Lão Chu dở khóc dở cười, đáp: “Ta nói cháu mới là nữ tử ngốc đấy, hắn còn chẳng biết cháu là nữ tử mà cháu cứ một lòng một dạ nhớ thương người ta làm gì? Huống hồ hắn đi Trường An hai năm rồi, Trường An là chốn phồn hoa cỡ nào, ai biết được..."

Thập Bát Tử kinh ngạc, nhíu mày kêu lên: “Không nghe không nghe, ông lại niệm kinh nữa rồi!” Nói rồi nàng đạp chân lung tung, đưa tay lên bịt tai lại, lúc làm ra động tác này mới toát ra một chút tư thái yêu kiều của nữ nhi.

Lão Chu cầm bát gật đầu: “Không nghe lời người lớn thì cũng chỉ thiệt cho cháu thôi. Cháu không nghe thì ta cũng không nói nữa, ta đi ngủ đây!" Nói xong, lão trợn mắt liếc Thập Bát Tử một cái rồi quay người ra cửa.

Thập Bát Tử tức tối đóng sầm cửa phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-5-2-tham-van.html.]

Lão Chu quay đầu nhìn lại, lắc đầu thở dài, đợi đến khi thấy nàng kéo tấm mành buông xuống rồi mới trở về gian phòng phía tây. Cửa gian đông lập tức hé mở, Thập Bát Tử thò đầu ra nhìn về phía gian tây, thấy không có động tĩnh gì thì mỉm cười, nụ cười lộ ra vài phần tinh nghịch.

Thập Bát Tử lặng lẽ ra hiệu cho Huyền Ảnh đang nằm đối diện cửa, con ch.ó nhận được tín hiệu lập tức đứng dậy, chạy vào phòng nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn tìm một chỗ trước giường, gác cằm lên hai chân trước, yên ổn nằm xuống.

Thập Bát Tử nhẹ tay khép cửa lại, về phòng sờ sờ đầu Huyền Ảnh rồi mới cởi giày trèo lên giường.

Những lời của lão Chu khiến tâm trạng nàng rối bời, Thập Bát Tử lăn qua lộn lại mãi mới ngủ được. 

Nhưng nàng ngủ không yên giấc chút nào, bên tai cứ vang lên tiếng nức nở nỉ non: “Thập Bát Tử, đừng quan tâm đến chuyện này, đừng xen vào, cầu xin ngươi…” Tiếng khóc ấy cứ lặp đi lặp lại, như thể sẽ mãi mãi chẳng dừng.

Thập Bát Tử đang chìm trong giấc mộng, không thể nào tự tỉnh lại, chỉ vô thức thấy lạnh buốt cả người, hai tay không ngừng kéo chặt chăn bông, nhưng vẫn không hề mở mắt, rơi vào trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê.

Mà Huyền Ảnh nằm trước giường nàng đã đứng dậy, vểnh hai tai lên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa hướng về phía cửa.

Sáng hôm sau, Thập Bát Tử tỉnh dậy, mặc dù mang máng đêm qua có điều gì đó lạ thường nhưng chỉ vỗ vỗ trán, không muốn nghĩ đến nữa.

Mà đêm đó, trong phủ nha cũng bề bộn nhiều việc.

Viên Thứ Kỷ đến phủ nha sắp xếp công việc, sáng sớm ngày hôm sau đã phải tiếp kiến các quan viên cao thấp, nghe báo cáo tình hình địa phương, giao phó công việc, tất cả việc lặt vặt, không nói bất kỳ lời thừa thãi nào.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, lại có người đến báo Lục bổ đầu của huyện nha đã đợi hơn nửa canh giờ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận