Đại Đường Tham U Lục
Chương 1.2: mở đầu
Trong mắt Cao Tông Lý Trị, thứ nhất là Hoàng hậu ghen tỵ với Chiêu nghi, thứ hai, công chúa nhỏ vốn dĩ còn đang yên lành, tại sao Hoàng hậu vừa mới tới thăm, công chúa đã ‘đột ngột c.h.ế.t không rõ nguyên do’?
Thế nên ý định phế hậu của Cao Tông Lý Trị càng thêm kiên quyết.
Nhưng vì có Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Chử Toại Lương và các cựu thần cố gắng khuyên can, việc phế hậu này mới tạm thời dừng lại.
Nhưng mà, “núi xanh không ngăn nổi, cuối cùng vẫn chảy về hướng đông.”*
*青山遮不住, 毕竟东流去: đây là câu tục ngữ của Trung Quốc, đại ý chuyện đã quyết không gì có thể ngăn cản được.
Năm Vĩnh Huy thứ sáu, Lý Trị cuối cùng cũng đạt được mong muốn của mình, vào tháng mười âm lịch, sắc phong Võ Chiêu nghi làm Hoàng hậu, trục xuất nhóm người Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương.
Võ Chiêu nghi cuối cùng cũng thuận lợi trở thành Hoàng hậu của Đại Đường, nàng vẫn chưa quên nữ nhi bé nhỏ vô cớ c.h.ế.t yểu của mình, bèn hạ lệnh đưa công chúa nhỏ đi an táng ở chùa Đức Nghiệp. Sau đó, vào năm Lân Đức đầu tiên, sắc phong làm “An Định công chúa”, thụy hiệu “Tư”.
Ngày sắc phong tân Hoàng hậu, khắp chốn vui mừng, pháo hoa rực rỡ xinh đẹp thắp sáng cả một góc trời Đại Đường, vẻ hưng thịnh và hoa lệ không gì sánh được.
Trong đêm này lại có vài bóng đen lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào chùa Đức Nghiệp vắng lặng lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-1-2-mo-dau.html.]
Trong sân viện nơi an táng công chúa nhỏ, đèn đốt cháy sáng xuyên ngày đêm, một đường ánh đèn không khỏi run rẩy lay động giữa đêm đen, lúc sáng lúc tối.
Bởi vì nơi này không phải là chốn may mắn gì, đêm nay lại là ngày vui của tân Hoàng hậu thế nên không có ai quan tâm tới nơi này, bọn đầy tớ canh gác trong viện cũng ngầm ăn ý với nhau, chỉ để lại hai thủ vệ, những người khác đều lén đi uống rượu mua vui.
Những bóng đen lặng lẽ lẻn vào đó không cần tốn bao nhiêu sức lực đã khống chế được hai tên canh gác kia, sau đó chuyển sang đào quan tài của An Định công chúa lên.
Chẳng bao lâu sau, mặc dù mồ hôi tuôn như mưa nhưng vẫn không một ai dám thả lỏng, bên dưới chiếc khăn che mặt màu đen là những ánh mắt đè nặng sự phẫn nộ, hận thù và lo lắng.
Gần hai canh giờ trôi qua, trời cũng đã gần sáng, quan tài của An Định công chúa cuối cùng cũng hiện ra trước mắt đám người.
Nhóm hắc y nhân tản ra hai cánh thành hình chữ V, người cầm đầu đứng ở giữa hít một hơi thật sâu, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài bằng gỗ trầm hương chạm khắc tinh xảo, rút từ bên hông ra một con d.a.o găm sáng như tuyết.
Khi tấm quan tài trước mặt được cạy ra, tất cả những người có mặt đều dần dần trợn to mắt, vẻ kinh sợ hiện lên trên mặt từng người.
Ở chân trời phía Đông, tia sáng ban mai đầu tiên chậm rãi hiện lên, ánh sáng bình minh mờ nhạt chiếu ra sắc mặt xấu xí của từng người trong viện, một đám người ngơ ngẩn đứng đó, giống như những bức tượng đá.
Quan tài công chúa mà bọn họ vây quanh ở giữa đã mở ra, nhưng bên trong… lại trống rỗng không có thứ gì cả.