Đại Đường Tham U Lục

Chương 3.1: Thanh lâu

Hiện trường vụ án 

Thiếu nữ nằm xiêu vẹo trên tấm thảm màu đỏ tươi, vòng eo mềm mại lõm xuống, váy bên dưới xòe ra một cách lộn xộn, để lộ mắt cá chân trắng nõn như phát sáng, trên những ngón chân xinh đẹp cũng được sơn một lớp sơn móng tay màu đỏ tươi.

Cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa hiện lên vẻ non nớt, đôi môi khẽ cong, như một đóa hoa đang hé nở mà lại đột nhiên ngưng trệ.

Nàng ta chăm chú nhìn về phía trước, đôi mắt đen như trái nho không hề chuyển động, ánh mắt nhẹ nhàng mà m.ô.n.g lung, như thể đang nhìn thấy một khung cảnh vô cùng tươi đẹp.

Vốn là một bức họa mỹ nhân cực kỳ hoàn mỹ, nhưng từ khuôn mặt như cười như không kia đổ xuống, nhìn kỹ một chút là có thể phát hiện ra trước n.g.ự.c nàng ta thế mà là m.á.u tươi đầm đìa, dưới bụng lại là m.á.u thịt lẫn lộn.

Giống như một con búp bê không chút tì vết, bị người ta m.ổ b.ụ.n.g moi ruột, khoét gan móc phổi, nhìn thôi thấy ghê người.

Lục Phương cúi đầu quan sát một lát – Cho dù thân là bộ đầu của huyện Đồng, đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu thi thể, nhiều tới mức không thể đếm xuể, nhưng hiện tại khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của thiếu nữ bày ra trước mắt, trong lòng hắn ta vẫn dâng lên cảm giác không đành lòng.

Nhất là khi đây là một người đã từng quen thuộc với hắn ta.

 

Biệt hiệu của người c.h.ế.t là Tiểu Lệ Hoa, là một kỹ nữ trong lầu xanh Thiên hồng lâu ở địa phương, năm nay vừa mới mười lăm tuổi.

Tú bà rơi hai giọt nước mắt, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Độ tuổi của Tiểu Lệ bây giờ vừa đẹp, tương lai cũng là cái cây hái ra tiền của lầu này, không biết bị tên súc sinh nào nhẫn tâm làm hại, Lục bộ đầu, xin ngài hãy phân xử cho chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-3-1-thanh-lau.html.]

Lục Phương liếc mắt nhìn bà ta một cái, vẫn không lên tiếng, trái lại nhìn sang một hướng khác, đối diện lan can phía sau có một bóng dáng màu hồng đang đứng đó, đó là nhất bảng của Ái hồng lâu, Liên Kiều.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, khóe miệng Liên Kiều khẽ co giật, sau đó xoay người trở về phòng.

Sắc mặt của Lục Phương không thay đổi, quay đầu lại hỏi: “Sao Thập Bát vẫn chưa đến?”

Một bổ khoái bên cạnh hắn ta trả lời: “Trước khi ra ngoài đã giục cậu ấy rồi, theo lý thì bây giờ phải đến rồi mới phải.”

Lục Phương nhíu mày: “Ngươi còn không biết tính cách của nó thế nào sao? Không để ý một cái là chạy mất dạng, vậy mà ngươi còn dám chỉ gọi một tiếng cho xong việc? Nó còn mong không có ai dán mắt vào người mình đấy… Gọi lão Tam đi xem đi.”

Lại phân công cho mấy sai nhân đi lấy lời khai của những người trong thanh lâu, Lục Phương chắp tay đi tới trước cửa phòng của Liên Kiều, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Liên Kiều ngẩn ngơ ngồi trước bàn trang điểm, thấy Lục Phương đã bước vào vẫn ngồi im không cử động. Lục Phương đi tới trước mặt nàng ta, chạm lên búi tóc đen tuyền, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong gương, khóe miệng Liên Kiều nhếch lên, là một biểu cảm đầy khinh thường: “Câu hỏi này thật kỳ quái, ta cũng đâu phải là hung thủ.”

Lục Phương nói: “Vậy nói những gì ngươi biết đi. Bây giờ đã khác với ngày xưa rồi, vị đại quan sẽ tạm thời tiếp quản công việc ở châu này sắp đến rồi, nghe nói là một người trong quân doanh, rất khó đối phó. Nếu để vụ án mạng này rơi vào tay hắn, ai biết tính cách hắn thế nào, sẽ cho nàng ăn chua hay ăn đắng*? Cứ sớm nói toạc ra hết đi, đừng để hối hận không kịp.”

*吃苦: từ này có nghĩa là ăn đắng, còn một nghĩa là chịu khổ, ở đây Lục Phương đang chơi chữ với Liên Kiều ý bảo không biết quan lớn cho nàng ta chịu cực khổ hay không.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận