Đại Đường Tham U Lục
Chương 7.2: Vết bẩn
Trên mặt Liên Kiều xuất hiện một tia khinh miệt chán ghét, lại nói: “Cho nên ta nói đại nhân ngàn vạn lần không thể nói những lời như ta ghen ghét với Tiểu Lệ Hoa ra bên ngoài, nô gia thân là đầu bảng của Thiên hồng lâu, nếu như còn phải giành mối làm ăn với nàng ta, vậy thì thật sự là trò cười to lớn. Đại nhân cứ việc đi nghe ngóng, khách của ta trong Thiên hồng lâu và các khách của Tiểu Lệ Hoa có bất kỳ lúc nào xuất hiện đồng thời không? Người ta hầu hạ đều là người không giàu thì quý, nhưng nàng ta thì gì mà bẩn này thối này, đều muốn…” Nàng ta che miệng cười một tiếng, bỗng dưng im bặt.
Viên Thứ Kỷ lườm nàng ta một cái: “Nói như vậy, người không chỉ ra xác nhận là Vương Ninh An nữa à?”
Liên Kiều nói: “Vương tiên sinh “đức cao vọng trọng”, làm sao mà một tiểu nữ tử không quyền không thế như ta có thể chọc vào được? Ngay đến cả đại nhân cũng không làm gì được, nô gia lại càng không dám vuốt râu hùm.”
Viên Thứ Kỷ rũ mắt nhìn bộ y phục dính m.á.u trên bàn, nói: “Nghe ngươi nói, dường như Vương Ninh An này rất là keo kiệt, từ đó về sau ông ta chưa từng đưa bạc cho ngươi nữa sao?”
Liên Kiều nói: “Vừa nãy nói rồi, ông ta không nỡ, mới nồng nhiệt với loại hỗn tạp như Tiểu Lệ Hoa đấy.”
Viên Thứ Kỷ nói: “Nếu đã như vậy, ngươi có nhận ra vật này không?”
Hắn trở tay, đặt một vật lên trên bàn, Liên Kiều chăm chú nhìn tới, mới đầu còn bình thường, dần dần như thể nhớ đến cái gì đó vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, chầm chậm nuốt một ngụm nước bọt.
Bên cạnh, Thập Bát Tử im lặng buông tay, nhìn Viên Thứ Kỷ bỗng nhiên lấy ra một vật, cậu ấy cũng nhìn kỹ, lại nhìn thấy là một đóa hoa ngọc gắn phỉ thúy, nhìn vô cùng quý giá.
Cậu ấy nhìn hoa ngọc, lại nhìn về phía Liên Kiều, thấy gương mặt xinh đẹp của người sau khẽ thay đổi.
Nhưng đúng vào cái chớp mắt này, trước mắt Thập Bát Tử, lại là ở trong một gian hương phòng, hai cơ thể đan xen dây dưa, một người gầy guộc khô khốc ở trên ra sức động đậy, làm đủ trò hề.
Còn người ở phía dưới, lại như cười như không, thứ cầm trong tay, chính là hoa ngọc gắn phỉ thúy, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh đánh giá, hoàn toàn không để ý tới người làm việc.
Hai ngươi này chính là Vương Ninh An và Liên Kiều, bỗng nhiên Vương Ninh An thở hổn hển, dùng hết sức lực động một cái thật mạnh, rít lên như nước sôi, tiếp đó mất hết sức lực đè lên người Liên Kiều.
Liên Kiều tức giận đẩy ông ta ra, trực tiếp khoác áo xuống giường.
Vương Ninh An ở phía sau quay đầu cười nói: “Ngươi cũng quá bạc tình rồi đấy.”
Thập Bát Tử không thể làm gì khác ngoài nhìn cảnh tượng bất ngờ xuất hiện này, ngây ra như phỗng.
Bên tai lại nghe được có người gọi: “Thập Bát Tử, Thập Bát… Tiểu Huyền Tử? Tiểu Huyền Tử!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-7-2-vet-ban.html.]
Thập Bát Tử run rẩy toàn thân, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ổn định tinh thần nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vẫn còn ở trong sảnh của phủ nha, Viên Thứ Kỷ ngồi ở phía sau chiếc bàn bên cạnh, trước người hắn là Liên Kiều, hai người đều có chút nghi ngờ nhìn cậu ấy.
Thập Bát Tử không khỏi cũng nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần: “Là đại nhân gọi ta sao?”
Viên Thứ Kỷ nheo hai mắt lại: “Ngươi đang sững sờ cái gì vậy? Vì sao mặt lại đỏ như vậy?”
Thập Bát Tử giơ tay quệt qua hai má một cái, quả nhiên có hơi nóng lên, lại có chút chột dạ, quay mặt đi nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
Liên Kiều lại cười nói: “Đại nhân thân thiết với A Huyền như vậy sao? Đừng nhìn A Huyền còn nhỏ tuổi, thật ra là người có khả năng nhất trong huyện nha, đại nhân cũng coi như là có con mắt tinh tường sáng suốt.”
Viên Thứ Kỷ hỏi: “Ồ? Ta vô cùng thân thiết với hắn?”
Liên Kiều nói: “Nơi rộng hơn một tấc vuông như huyện Đồng này, người làm nghề này như bọn ta, nhất định phải hiểu biết rõ ràng chuyện trong nha môn mới phải.”
Viên Thứ Kỷ nói: “Liên Kiều cô nương lại cũng là một người tôn trọng nghề nghiệp, chẳng trách có thể làm đến đầu bảng.”
Liên Kiều phúc thân, lại ném đôi mắt quyến rũ đến: “Đa tạ đại nhân khen ngợi. Nếu như sau này đại nhân có thể chiếu cố, nô gia nhất định dốc hết sức lực hầu hạ.”
Sắc mặt Viên Thứ Kỷ trầm xuống.
Nhìn thấy không hỏi ra được điều gì, lại không có nhân chứng vật chứng trực tiếp, nên bảo Liên Kiều lui ra.
Trước khi Liên Kiều ra khỏi cửa, nhìn Thập Bát Tử một cái, nhưng lại không hề nói gì.
Đưa mắt nhìn Liên Kiều lả lướt rời đi, Thập Bát Tử lại càng có chút bất ổn tinh thần.
Viên Thứ Kỷ nói: “Chẳng trách người xưa nói: “Chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi”, nữ tử này thật sự là thay đổi thất thường. Đêm hôm qua còn hận Vương Ninh An thấu xương, hôm nay lại như không có chuyện gì mà cười nói vui vẻ.”
Thập Bát Tử nghe vậy: “Vương tiên sinh giao thiệp rộng lớn, thân thiết với rất nhiều người tai to mặt lớn, chỉ e là Liên Kiều cô nương cũng không muốn lấy trứng chọi đá mà thôi.”