Đại Đường Tham U Lục

Chương 3.3: Thanh lâu

Thập Bát Tử liếc nhìn xuống dưới: “Ta đến chỗ a bá ăn mì, tình cờ gặp bọn họ đang cãi nhau với hai người Trần Minh với lão Phạm, xong rồi ngài bảo lão Tam gọi ta đến, thế là bọn họ đi theo tới đây.”

Lục Phương thân là bộ đầu, đương nhiên biết tính cách của mọi người trong nha môn như thế nào, trong lòng suy đoán đơn giản một chút là đã tìm ra đầu mối.

Hóa ra lúc đó đội ngũ hai bên đang hết sức căng thẳng, lại bị Thập Bát Tử chẳng coi ai ra gì mà ngồi ăn cắt ngang, lão Chu lập tức chạy đến trước mặt cậu ấy hỏi thăm, sau đó lại ân cần mang thịt kho đã giấu kỹ ra cho cậu ấy ăn thêm cơm.

Thập Bát Tử vừa ăn vừa gắp cho chú chó đen kia ăn, con ch.ó vui vẻ ăn thịt, sau đó thè chiếc lưỡi dài ra l.i.ế.m lên mu bàn tay của thiếu niên.

Nhưng lão Chu lại đau lòng, vội vàng ngăn cản: “Ôi trời ạ! Đừng nuông chiều nó, nó ăn no rồi đấy, có lòng thế thì cháu ăn thêm hai miếng đi, dạo này lại gầy còn có một nhúm xương thôi đấy.”

Thập Bát Tử bật cười: “Ông cũng đừng trù cháu, cháu khỏe lắm, gầy thì gầy nhưng xương cũng nặng mà, sao gió thổi bay được?”

Nhóm người bên này rõ ràng đã sắp đánh nhau tới nơi rồi, mà hai người họ lại giống như mắt điếc tai ngơ hồn nhiên không biết chuyện gì, chọc cười lẫn nhau.

Bầu không khí có chút xấu hổ khó hiểu.

Viên Thứ Kỷ nhìn thấy thiếu niên này ăn mặc giống nha sai, dáng vẻ lại còn lập dị đáng kinh ngạc, đang âm thầm để ý thì trùng hợp đúng lúc này Âu lão Tam được phái đến.

Hai người Trần Phạm không chịu để yên, cương quyết chỉ điểm nghi ngờ Viên Thứ Kỷ là người xấu, nhất định phải để Âu lão Tam bắt về phủ nha thẩm vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-3-3-thanh-lau.html.]

Viên Thứ Kỷ nhìn thiếu niên đeo bịt mắt kia, đánh giá trang phục nha sai trên người cậu ấy, trong lòng khẽ d.a.o động, thuận nước đẩy thuyền nói: “Không cần vội, có phải người xấu hay không thì sẽ biết ngay thôi. Chúng ta tới hiện trường vụ án cùng các vị nha sai đây là được.”

Thập Bát Tử ngẩng đầu lên. Trong bóng đêm, Viên Thứ Kỷ phát hiện ra con mắt lộ ra bên ngoài của cậu ấy lờ mờ sáng lấp lánh, hình như còn có vài phần ý cười. Hắn đang định nhìn kỹ lại thì cậu ấy đã xoay người sang chỗ khác.

Trong Thiên hồng lâu, Thập Bát Tử đang định khai báo rõ ngọn ngành với Lục Phương thì Lục Phương đã gọi cậu ấy đi kiểm tra t.h.i t.h.ể của Tiểu Lệ Hoa.

Thập Bát Tử cau mày thở dài, toàn thân không hề muốn di chuyển, Lục Phương vừa thấy Viên Thứ Kỷ dẫn theo hai người kia lên lầu, lập tức đẩy lưng Thập Bát Tử một cái, dứt khoát đẩy người vào phòng, không thèm tốn lời.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đang đóng chặt của Liên Kiều ở phía đối diện cũng chầm chậm mở ra, lộ ra khuôn mặt như hoa sen bên trong, lo lắng không yên nhìn vòng quanh.

Lục Phương đứng ở cửa phòng nơi xảy ra vụ án, cứ liếc mắt nhìn vào trong rồi lại nhìn ra phía trước.

Viên Thứ Kỷ cũng đã đi đến bên cạnh cửa, tập trung nhìn vào trong, đến khi nhìn thấy Tiểu Lệ Hoa đang nằm trên sàn, mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng đột nhiên nhìn thấy mỹ nhân c.h.ế.t thảm, hắn vẫn không khỏi hơi thay đổi sắc mặt.

Lục Phương hỏi: “Các hạ là ai thế?”

Viên Thứ Kỷ thản nhiên trả lời: “Người qua đường thôi, mới vào thành đã bị người của quý nha môn nghi ngờ là người xấu. Người c.h.ế.t là kỹ nữ trong lầu xanh này? Bị ai g.i.ế.c thế?”

Vậy mà hắn lại tự quay lại hỏi về vụ án, Lục Phương im lặng trả lời: “Án g.i.ế.c người không phải là chuyện nhỏ, thuộc hạ hơi căng thẳng quá mức cũng có thể hiểu được. Người c.h.ế.t đúng là kỹ nữ trong lầu này, theo như quan sát là bị đ.â.m trúng chỗ hiểm cộng thêm mất m.á.u quá nhiều mà chết, hung thủ là ai thì vẫn đang điều tra, công tử cũng có hứng thú với những cái này sao?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận