Đại Đường Tham U Lục
Chương 2.4: Sạp đồ ăn
Lão Chu trò chuyện với các vị khách, Viên Thứ Kỷ cùng Ngô Thành và Tả Vĩnh Minh liếc mắt nhìn nhau, giờ mới hiểu ra hóa ra hai người này là hai vị khách quen, nghe có vẻ cũng là người của phủ nha.
Tả Vĩnh Minh không khỏi hạ giọng nói: “Nhị ca, hóa ra là vụ án liên quan đến mạng người, Nhị ca còn chưa tiếp nhận quan ấn mà đã có cổ vũ rồi, xem ra nhất định sẽ thành công rực rỡ lắm đây.”
Ngô Thành cười giễu cợt, Viên Thứ Kỷ nghẹn họng trân trối, trong lòng cũng chỉ có thể chịu thua với cái số phận này của mình.
Ba người họ thì thầm với nhau như vậy, không khỏi thu hút sự chú ý của hai vị khách kia, một người trong đó lập tức bĩu môi nói: “Làm cái gì vậy?”
Lão Chu nói: “Là khách mới từ ngoài thành vào…”
Đang do dự xem có nên nói ra chuyện Viên Thứ Kỷ tới “nhậm chức” hay không thì một vị khách đã nhíu mày, đánh giá cả ba người một lượt rồi nói: “Trùng hợp vậy sao? Vụ án c.h.ế.t người mới xảy ra ở Thiên hồng lâu chắc sẽ không có liên quan gì tới bọn họ đó chứ?”
Viên Thứ Kỷ đã ăn xong, đặt mấy đồng tiền lên bàn, đứng dậy định tới phủ nha, một người ở bàn kia lại đứng dậy đi tới gần bọn họ, hỏi: “Các ngươi từ đâu tới, đến huyện Đồng làm gì?”
Tả Vĩnh Minh thấy giọng điệu của hắn ta không được thân thiện, cực kỳ trịch thượng, đột nhiên nảy sinh bất mãn, bèn lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là để giải quyết công việc, cũng không tới lượt ngài đây tra hỏi như kẻ trộm như vậy.”
Người nọ giận tím mặt: “Hay cho một tên trộm! Dám nói chuyện với gia gia ngươi như vậy, nhìn các ngươi hung ác ngang ngược, lại còn mang theo vũ khí, đương nhiên không phải người tốt.”
Ngô Thành không chịu yếu thế, cười nói: “Tôn tử ngoan, hóa ra là ngươi biết xem tướng, vậy bản thân ngươi thì là thứ tốt đẹp gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-2-4-sap-do-an.html.]
Lão Chu thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng tới khuyên can: “Phạm gia Lâm gia, ba vị khách này tới tìm phủ nha…”
Khi hai bên đã bắt đầu giương cung bạt kiếm, sắp sửa lao vào đánh nhau tới nơi thì bỗng nhiên có một tiếng xì xụp truyền đến từ bên cạnh, âm thanh này vang lên cực kỳ đột ngột, khiến cho mọi người quên cả cãi nhau, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Viên Thứ Kỷ nhìn bóng người đang ngồi bên bàn ôm bát cơm, nhướng mày.
Vừa rồi khi đang tranh cãi với người của huyện nha, Viên Thứ Kỷ đã nhìn thấy một bóng người chậm rãi đi từ đầu đường tới, dáng người gầy gò nhỏ bé, ôm vai rụt cổ, nhìn giống như một thiếu niên sợ lạnh đang đi ngang qua, rất không thu hút sự chú ý, nhưng không biết từ lúc nào mà cậu đã im lặng không một tiếng động chui vào đây.
Sáu người đứng yên tại chỗ nhìn thiếu niên kia thản nhiên ăn mì, trong chốc lát không một ai lên tiếng, quanh quẩn bên tai chỉ có âm thanh xì xụp kia.
Lão Chu vui vẻ đi tới: “Vừa nãy mới có án mạng xảy ra mà, vẫn còn đang bận rộn lắm, sao lại được về sớm vậy?”
Con chó kia cũng chạy tới bên cạnh thiếu niên từ bao giờ, phát ra tiếng kêu ư ử, cái đuôi ngoe nguẩy lấy lòng.
Thiếu niên gần như vùi mặt vào trong bát, không ngẩng đầu lên trả lời, giữa lúc bận rộn vẫn tranh thủ giơ tay xoa đầu chú chó.
Hai người Phạm Lâm cũng bỏ qua mấy người Viên Thứ Kỷ, quay đầu lại nhìn thiếu niên, nói: “Thập Bát đệ, Lục bộ đầu không gọi ngươi đi cùng sao?”
Mấy người ở nơi khác tới có vẻ thấy hơi lạ, Ngô Thành nhỏ giọng nói: “Hiếm thấy thật, đứa bé nho nhỏ này cũng là người của huyện nha sao?”
Vừa nói xong, thiếu niên đã buông bát xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, Viên Thứ Kỷ nhìn thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên, nhất thời lắp bắp kinh hãi!